
Trạch tác phong độc
ác ta đã sớm nghe qua, nhưng hôm nay vừa nghe...... Quả thật độc ác nhất là
lòng dạ đàn bà.
Lòng bàn tay của ta...... Ẩm ướt. Là mồ hôi? Hay là
nước mắt của hắn?
Ta muốn rút tay lại nhưng bị hắn gắt gao cầm. Cặp mắt
phượng luôn phong lưu của hắn giờ phút này tràn đầy cừu hận, chất lỏng ướt át
càng làm cho con ngươi đen đen bóng, “Thù này không báo, thề không làm người.”
Ta nói: “Hoàng hậu đã chết”. Hoàng hậu Vân Trạch ngay
lúc Tô Kì kế vị vốn “Bi thương quá độ” Mà tự vẫn tại tẩm cung, việc này được
mọi người “Đàm luận” một thời gian.
“Chết?”
Hắn cười lạnh một tiếng, “Làm sao ta có thể để cho bà ta chết nhẹ nhàng như vậy
được?” Hắn nhìn ta chằm chằm, từng chữ từng chữ nói:“Ta muốn bà ta thấy, tất cả
những gì bà ta sở hữu, những gì bà ta gây dựng đều bị ta nhổ lên cả rễ lẫn gốc.
Ta muốn bà ta thấy ta tự tay hủy hết tất cả nhưng gì bà ta cố gắng, ta muốn bà
ta thấy họ Mông chúng ta một lần nữa khôi phục vinh quang, ta muốn bà ta thấy,
lúc trước bà ta gây tội phải ác trả ác báo, chịu thống khổ nhất đại giới này
như thế nào.”
“Cho nên?” Ta cầm lại tay hắn, “Ngươi cưới Hoa Cẩm
cũng vì chuyện này?” Nhổ hết căn cơ của hoàng hậu? Hay là khôi phục vinh dự của
Mông gia?
“Cha Hoa Cẩm là người duy nhất có thể chứng minh Mông
gia vô tội.” Tay hắn nắm lấy tay ta, mười ngón đan lồng vào nhau, “Những người
khác đều đã chết.”
“À” Ta gật đầu trả lời, sau đó thản nhiên nói: “Như
vậy, ngươi được cái gì?”
Hắn rũ mắt nhìn ta, trầm mặc không nói.
Ta lại nói:“Ngươi có từng nghĩ xem, cha mẹ ngươi hy
vọng ngươi có được cái gì hay không?”
Trong mắt hắn hiện lên thần sắc phức tạp, nhưng rất
nhanh liền biến mất không thấy dấu vết.
Ta nhìn hắn chậm rãi mở miệng, “Cha mẹ ngươi có lẽ hy
vọng ngươi trả thù hoàng hậu, có lẽ hy vọng ngươi khôi phục vinh dự Mông gia,
nhưng ta tin tưởng bọn họ tuyệt đối không hy vọng ngươi vì chuyện này mà mất đi
những gì ngươi nên có.”
Ví như một thê tử thật lòng thương hắn mà hắn cũng tự
đáy lòng thích nàng, ví như cuộc sống chấm dứt tất cả, an nhàn về sau, ví như
bỏ cừu hận qua một bên, hắn còn có thể cười vui giống như trong hồi ức.
Cừu hận lớn như vậy, lớn đến nỗi có thể làm cho con
người coi thường cùng hy sinh tất cả.
“Mạnh Thiểu Giác.” Ta rút tay lại, nhẹ nói: “Lưu cho
chính mình một cơ hội để có được hạnh phúc.”
“A Lam.” Hắn thở dài, không muốn xa rời dán lên mặt
ta, “Nàng là cơ hội duy nhất của ta.”
“Không.” Ta bình tĩnh nói: “Ta không phải cơ hội của
ngươi.”
Ai cũng không phải cơ hội hạnh phúc của ai, bởi vì
hạnh phúc chưa bao giờ là thứ để ai cho ai nhận, mà là hai người phải cùng cố
gắng.
“Nàng phải.” Hắn nhẹ giọng nói, ngữ khí chắc chắc, “A
Lam, không cần hoài nghi tình cảm ta đối với nàng, ta chỉ muốn nàng cùng ta,
vẫn cùng ta.”
Ta chậm rãi lắc lắc đầu, “Nhưng ngươi không phải là
người ta muốn .”
“Ta sẽ trở thành người nàng muốn.” Mắt phượng hẹp dài
chớp động ôn nhu, “Hoa Cẩm đối với ta mà nói chỉ là một quân cờ, chờ tất cả mọi
chuyện kết thúc, ta sẽ cho nàng một công đạo.” Hắn đem ta ôm vào trong lòng,
kiên định nói: “Nàng sẽ là thê tử duy nhất của ta.”
Hắn nói: “Chờ ta.”
Nhưng mà, Mạnh Thiểu Giác, ta không thích ngươi, vẫn,
cũng sẽ không thích.
Cuộc nói chuyện với Mạnh Thiểu Giác tối hôm qua hư ảo
giống như một giấc mộng, nhưng những chuyện như vậy nhất định cũng chỉ có thể
là một giấc mộng. Tỉnh mộng rồi, hắn lại tiếp tục công cuộc báo thù của chính
mình, ta cũng tiếp tục quyết định của chính mình.
Nếu đã không đi cùng đường thì cũng chỉ có thể như
vậy.
Oánh Lộ nếu nói muốn giúp ta truyền tin tức, vậy nên
tốc chiến tốc thắng là tốt nhất. Ta không dám mạo hiểm nói Oánh Lộ mang thư,
chỉ nói miệng dặn dò địa chỉ cho nàng, nói nàng tự chuyển lời cho Dương Phàm.
Oánh Lộ đi rồi, trong phòng một mảnh yên tĩnh, ta thở
phào nhẹ nhõm, đặt tay phải lên ngực cũng có thể cảm nhận được trái tim cấp tốc
nhảy lên.
An Kha Lam, bình tĩnh.
Ta luôn luôn ở trong phòng đi qua đi lại, nắm chặt
lòng bàn tay vẫn ướt sũng, có chút dính, có chút khó chịu. Thẳng cho đến khi
Thanh Nha bước vào lo lắng hỏi ta có phải không thoải mái hay không, ta mới ra
vẻ bình tĩnh nằm xuống giường.
“Không sao.” Ta nói với Thanh Nha như vậy, nói với
chính mình cũng như vậy.
Oánh Lộ rất nhanh sẽ trở lại, nàng rõ ràng cũng rất
khẩn trương, nắm chặt tay của ta nói mình sẽ tìm được Dương Phàm, hơn nữa đem
lời dặn dò của ta nói cho Dương Phàm.
Ta cảm thấy thân mình một chút cũng không có khí lực,
tựa vào bả vai nàng cúi đầu nói: “Cám ơn.”
Oánh Lộ sửng sốt, sau đó cười mắng: “Ngốc, chúng ta là
bằng hữu.”
Ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng thản nhiên nở nụ
cười, đúng vậy, chúng ta là bằng hữu.
Vẫn là một câu nói xưa, chờ đợi là thời khắc khó khăn
nhất.
Oánh Lộ đã đem lời của ta chuyển cho Dương Phàm, mà
tình huống Dương Phàm bên kia lại ta lại không rõ. Dương phàm có thể cứu Vũ Văn
Duệ ra hay không...... Đây không thể nghi ngờ là vấn đề mấu chốt nhất.
Nhưng mà, ta rất nhanh liền ý thức được mình sơ sót.
“A Lam.” Mạnh Thiểu Gi