
dừng một chút, ngay sau đó lại giống như hận không thể đem
ta khảm tiến vào trong thân thể dùng sức mà ôm, môi cũng không lưu tình chút
nào mà hút, đầu lưỡi ẩm ướt ấm nóng bá đạo luồng vào môi ta bắt đầu gây sóng
gió, không chút nào khắc chế.
Ta trợn mắt, chống lại ánh mắt nheo lại của hắn, khóe
mắt dài nhỏ quyến rũ nhướng lên, con ngươi màu rám nắng tràn đầy mông lung cùng
tình dục.
Người này, ai~......
Lòng ta có chút bật cười, đem viên thuốc giấu dưới
lưỡi đưa vào trong miệng hắn. Hắn cũng không có ngừng hôn, chính là hôn như
muốn nuốt luôn ta vào bụng, càng thêm xâm lược cùng bá đạo. Hồi lâu sau cuối
cùng hắn cũng ngừng lại, trên mặt tuấn mỹ cười như không cười, “Thuốc giải?”
Ta thở hồng hộc, dùng sức hít vài mấy hơi mới trả lời:
“Ừ, thuốc giải.”
Tay hắn vuốt vuốt hai má của ta, ngón tay thon dài mà
trắng nõn, động tác mềm nhẹ mà tỉ mĩ, “Ta muốn thuốc giải khác.”
“Khác?” Ta kéo vạt áo hắn nằm xuống giường, “Biểu ca
mới giải độc cho Bạch đại tiểu thư khẳng định là mệt nhọc đi, nghỉ ngơi nghỉ
ngơi trước đã.”
Hắn ý vị thâm trường nhìn ta, “Nàng nói...... Nghỉ
ngơi?”
Ta trốn vào trong lòng hắn nhắm mắt lại cười nhẹ nói:
“Ừ, nghỉ ngơi.”
Hắn vỗ vỗ tóc ta, cuối cùng cười khẽ một tiếng, “Vậy
nghỉ ngơi đi.”
Ta ở trong lòng hắn tìm một tư thế thoải mái, ngửi mùi
thơm ngát trên người hắn mà cảm thấy lòng bình thản lạ lùng. Ta nhướng khóe
môi, vòng tay này quen thuộc như thế, quen thuộc đến mặc kệ là lúc nào, chỉ cần
ngửi thấy hương vị của hắn là ta có thể bình thản đi vào giấc ngủ.
Buồn ngủ như nước xông tới, ta không tự giác được tràn
ra một tiếng rên rỉ, nắm chặt lấy quần áo hắn. Lúc này bên hông đột nhiên căng
thẳng một trận, ta bị người hung hăng ôm vào trong ngực, ngay sau đó liền nghe
được một tiếng cười khẽ thỏa mãn. Hắn lặp đi lặp lại tên ta, thong thả mà kiên
định, “A Lam......”
Chúng nó nhẹ như vậy, nhưng rơi vào tai của ta lại
nặng như thế.
Ta có chút mơ hồ nghĩ, người này thật là không cho
người ta sống yên ổn, nếu bây giờ ta không bị ôm, nhất định ta sẽ cho hắn một
quyền, nói với hắn: “Kêu cái gì mà kêu, ngủ đi”
Không biết bao lâu sau, ta mông lung tỉnh dậy. Dường
như ta nằm mơ, mơ thấy mùa hè có biển xanh trời xanh lúc ta còn nhỏ cùng Vũ Văn
Duệ. Về phần rốt cuộc mơ thấy chuyện gì, như thế nào như thế nào ta không nhớ
được. Ta miễn cưỡng ngáp một cái, vừa giương mắt muốn lay tỉnh Vũ Văn Duệ thì
lại nhìn mặt hắn mà ngốc ra.
Ngươi nói...... Một nam tử vì sao có thể nhìn tốt như
vậy?
Hắn có lông mi thon dài chỉnh tề, tóc mai phủ xuống
mày thẳng, rất anh tuấn nhưng nhìn cũng biết tâm tư người này rất bình tĩnh,
lông mi cong cong thậm chí còn đậm còn dày hơn cả nữ nhân. Khi mở mắt thì ánh
mắt sáng ngời hữu thần, nhắm mắt lại cũng khiến cho đáy lòng người ta bỗng
nhiên mềm mại nhu thuận.
Hắn có một đôi mắt hồ ly dài nhỏ, xinh đẹp tinh xảo,
hơi nhướng lên liền hiển lộ vài phần khôn khéo. Con ngươi màu rám nắng điềm
tĩnh giờ phút này đang bị che khuất, không khó nhìn thấy vẻ trong trẻo nhưng
lạnh lùng cùng lạnh nhạt trong mắt hắn, nó ngẫu nhiên hiện lên tia âm ngoan
cùng lạnh như băng.
Hắn mũi cao thẳng tắp, hoàn mỹ làm cho người ta hận
không thể lấy cục gạch đập bể. Về phần cánh môi duyên dáng kia...... Người ta
nói nam tử môi mỏng đại biểu cho bạc tình, nhưng một khi môi mỏng xinh đẹp này
hé ra, mấy ai có thể không bị hắn dụ hoặc?
Bạc tình chưa bao giờ trách người hoa tâm, chỉ trách
chúng ta giữ không nỗi tâm của mình.
Ta vươn ngón trỏ đi theo suy nghĩ chậm rãi xẹt qua ngũ
quan của hắn, cuối cùng tỉ mỉ vuốt ve gương mặt hắn.
Da hắn trắng nõn mà tinh tế, có thể so với mới đậu hủ
trắng mới ra lò nòng hầm hập, non mềm khiến ta thầm nghĩ muốn tiến lên cắn một
ngụm, cắn đến miệng đầy hương vị ngọt ngào cùng mềm mại......
Ta lập tức rụt tay lại, a di đà Phật, sao ta lại có
thể thèm khát như vậy, sao lại có thể vì sắc đẹp của hắn mà mất đi lý trí? Sắc
tức thị không không tức thị sắc, sắc đẹp không tính là cái gì không tính là cái
gì không tính là cái gì...... Sắc đẹp, thật sự không tính là cái gì.
Ta bật cười, nhìn hắn rồi lại ngốc ra.
Hắn trước mặt người khác luôn có lễ nhã nhặn, trong
mắt lại mang theo xa cách trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Hắn có bệnh tức giận lúc rời giường rất nghiêm trọng,
hoàn toàn không phù hợp với hình tượng quý công tử tao nhã của hắn.
Hắn tính tình không tốt, hơn nữa lòng dạ đặc biệt hẹp
hòi, người đắc tội với hắn chưa bao giờ lọt khỏi sự trả thù của hắn.
Hắn vui vẻ thì con ngươi hơi hơi nheo, trong mắt giống
như gió xuân nhu hòa.
Hắn tức giận thì sắc bén giống gió đông, bá đạo không
cho đường sống.
Hắn rất thích che dấu cảm xúc chân thật của chính
mình, con ngươi lạnh nhạt thâm tàng bất lộ cùng không để lộ suy nghĩ......
Hắn là Vũ Văn Duệ, là người ta quen thuộc hiểu biết -
Vũ Văn Duệ, luôn thích chỉnh ta chọc ta cay nghiệt với ta - Vũ Văn Duệ, luôn
kiên định duy trì ý kiến - Vũ Văn Duệ, bất cứ lúc nào ta cần hắn hắn đều xuất
hiện - Vũ Văn Duệ, dùng hành động để nói cho ta biết, hắn là của ta - Vũ Văn