Nắm Tay Người, Người Kéo Đi

Nắm Tay Người, Người Kéo Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325452

Bình chọn: 9.00/10/545 lượt.

êu khích Phan Gay như vậy.

Vẻ mặt Phan Gay kinh ngạc, “Ngươi......” Tròng mắt hắn

giật giật, không có ý tốt liếc Bạch Sắc một cái, “Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi kiên

trì không giải độc cho Bạch Sắc là vì đã sớm biết ta ở cách vách, đoán chắc các

ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì?”

Người nhà họ Bạch vốn phẫn hận cùng xấu hổ nghe thấy

những lời này thì hơi hơi thay đổi, trong mắt thoáng sáng lên, mang theo chờ

đợi nhìn về phía Vũ Văn Duệ.

Chẳng qua là, Vũ Văn Duệ, hắn......

Hắn thản nhiên quét qua mọi người, trong trẻo nhưng

lạnh lùng nói: “Tử kim hoàn là ta ăn .”

...... Thoáng chốc lặng ngắt như tờ.

Gương mặt Bạch Sắc trắng bệch tràn đầy tan nát cõi

lòng, hốc mắt chứa đầy nước mắt, run run cánh môi nhìn Bạch Kiếm Phi kêu lên:

“Ca…ca ca......”

Bạch Kiếm Phi nắm chặt hai tay, phẫn nộ nhìn Vũ Văn

Duệ, “Dục Văn huynh......”

“Lần này các ngươi đã rõ ràng.” Phan Gay bỡn cợt nhìn

Bạch Kiếm Phi, “Tiểu tử này đối với muội muội nhà ngươi một chút hứng thú cũng

không có.”

Bạch Sắc nghe vậy rũ mắt xuống, nước mắt trong suốt

theo hai má xinh đẹp chậm rãi rơi xuống. Bạch Kiếm Phi thấy thế trong mắt hiện

lên tia đau lòng, khi chống lại Vũ Văn Duệ thì lạnh như băng nói: “Dục Văn, sao

huynh không nể tình tình cảm của chúng ta một chút?”

Vũ Văn Duệ tao nhã nâng mắt, “Tình cảm của ta và Bạch

huynh, không có nghĩa là ta sẽ thừa nhận tình cảm của Bạch Sắc.”

Trong lòng ta âm thầm đồng ý, không phải sao, trò chơi

tình cảm này làm sao có thể tùy tiện nhận bừa.

“Huynh......” Bạch Kiếm Phi tức nghẹn, vừa định nói

lại bị Phan Gay giơ tay ngăn lại, hắn chậm rì rì nói: “Tốt lắm tốt lắm, tuy nói

Dục Văn không chịu giúp muội muội ngươi giải độc, nhưng thân thể muội muội

ngươi vốn cũng không sống được lâu. Nếu hắn không giúp thì bây giờ muội muội

ngươi ngay cả nói cũng nói không được, sao ngươi lại vì chuyện nhỏ như vậy mà

nháo lên?”

“Chuyện nhỏ?” Bạch Kiếm Phi trừng lớn mắt, nổi giận

đùng đùng nói: “Cái này gọi là chuyện nhỏ? Muội muội ta có gì không tốt, vì sao

hắn thà thấy chết cũng không cứu, không muốn cùng nàng......”

“Bạch tiểu thư tốt hay không tốt, chưa bao giờ quan hệ

với ta.” Vũ Văn Duệ mở miệng, khuôn mặt tuấn tú không chút gợn sóng, “Ta không

thích nàng, không hơn.”

Bạch Kiếm Phi cau mày rậm, nghe Bạch Vi một bên sâu

kín nói một câu, “Ca ca, huynh nghĩ cho rõ ràng chút đi.” Bạch Kiếm Phi ngẩn

người, cuối cùng trầm mặc suy nghĩ sâu xa.

Mọi người im lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn là

Bạch Sắc mở miệng, “Ca ca...... Quên đi, Dục Văn ca ca không thích muội, muội

không trách huynh ấy.” Nàng chớp lông mi mang theo nước mắt, ôn nhu nhìn Vũ Văn

Duệ nói: “Dục Văn ca ca, đời này có thể quen biết với huynh đã tốt lắm rồi, cho

dù…cho dù hôm nay ta chết ở đây cũng không hối tiếc.”

Vũ Văn Duệ nghe vậy vẫn không động đậy, ngược lại Phan

Gay tùy tiện nói: “Chết cái gì mà chết, xem ta là tảng đá à, có ta ở đây ai

cũng không chết được.”

Hắn lấy từ trong tay áo ra một cái chai, đổ mấy viên

thuốc ra đưa cho mấy người, “Giải nhuyễn cân tán.”

Liêu Tuyển nhận lấy sau đó mắng: “Tiểu tử chết tiệt,

dám kê đơn ta, xem ta xử ngươi như thế nào.”

Phan Gay bỉ ổi cười, “Cũng phải xem lão già lọm khọm

nhà ngươi có thể bắt được ta hay không.” Hắn lại từ túi gấm bên hông cầm lấy

một viên thuốc đưa cho Bạch Kiếm Phi, “Này, đây là giải dược của muội muội

ngươi, ta đây là giúp muội muội ngươi, đừng có phí thời gian với một người

không có khả năng, không bằng chết sớm siêu sinh sớm.”

Ta 囧, chết sớm siêu sinh

sớm? Đây là cái dùng để an ủi sao!

Bạch Kiếm Phi trầm mặc nhận lấy, không thèm trả lời.

Phan Gay sờ sờ cằm, nhìn Vũ Văn Duệ ái muội nháy mắt

nói: “Sau đó là thuốc giải của ngươi.”

Bây giờ Bạch Kiếm Phi đã ôm Bạch Sắc cùng Bạch Vi đi

ra ngoài rồi, Liêu Tuyển cũng hung hăng trừng Phan Gay một cái sau đó rời đi.

Phan Gay đến chỗ ta ôm ta một phen, nhét vào tay ta một viên thuốc, cúi đầu

nói: “Muốn thứ gì làm thuốc giải cho hắn, chính nàng quyết định.”

Hắn ôm ta vào phòng Vũ Văn Duệ, giải huyệt đạo của ta

sau đó ném ta vào bên cạnh Vũ Văn Duệ, vừa ái muội nhìn chúng ta cười cười vừa

đóng cửa lại, “Sắc trời không còn sớm, các ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”

Ta nhìn cánh cửa bị đóng lại quá mức kia, không nói

gì, nghỉ ngơi nghỉ ngơi, nghỉ ngơi cái đầu ngươi.

“A Lam......” Giọng nói trầm thấp mang theo một tia

khàn khàn, nhẹ nhàng vang lên phía sau ta. Trên lưng cũng đột nhiên nhiều hơn

một bàn tay to, qua lại tinh tế vuốt ve. Ta đè cái tay kia lại, vừa định quay

đầu thì bị hắn ôm chặt từ phía sau, hơi thở ấm áp thân mật ở bên tai ta, mịn

màng mà triền miên.

Ách, hắn bắt đầu phát xuân.

Hắn vươn đầu lưỡi bắt đầu liếm mút, ẩm ướt ấm nóng bồi

hồi ở bên cổ ta, mang theo khiêu khích cùng câu dẫn. Hô hấp của hắn dần dần

nặng nề, nhưng động tác vẫn không nóng nảy không vội vàng, dường như đang chờ

ta đáp lại.

Này...... Nữ tử há có thể ngồi chờ chết?

Ta hơi hơi nghiêng đầu, một tay kéo cổ hắn hôn lên môi

hắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng vẽ theo độ cong tinh xảo của môi hắn, từ từ chậm rãi.

Động tác Vũ Văn Duệ


XtGem Forum catalog