
ừng lại. Chúng ta nghiêng ngả lảo đảo xuống xe rồi mới nhìn
thấy cách đó không xa đã có người sớm đứng ở nơi đó, mà người đó đúng là Hạ
Liên Thần.
Trần Nghiêu thấy thế lộ ra tươi cười, chỉ là nụ cười
kia nửa phần cũng không chạm vào trong đáy mắt, “Đại điện hạ, đã lâu không
gặp.”
Ánh mắt Hạ Liên Thần xẹt qua chúng ta, cuối cùng dừng
trên người Trần Nghiêu. Hắn cũng cười nhẹ, “Trần tướng quân, đã lâu không gặp.”
Ta âm thầm phỉ báng một chút, đều đã ngã bài còn muốn
giả vờ, nam nhân, tên của ngươi gọi là dối trá.
Trần Nghiêu nói: “Điện hạ một mình đến đây, quả nhiên
rất là can đảm.”
Hạ Liên Thần có chút bất đắc dĩ nói: “Thật ra trẫm rất
muốn mang người đến, chẳng qua Trần tướng quân làm cho trẫm đông chuyển tây xoay
thay đổi vài chỗ, nên người của trẫm đi theo chưa kịp tới.”
“Trẫm?” Trong mắt Trần Nghiêu đầy lệ khí, “Thiếu chút
nữa đã quên, bây giờ đại điện hạ là hoàng đế Vân Chiến, chẳng qua là, điện hạ,
ngươi ngồi vị trí này không cảm thấy chột dạ chút nào sao?”
Hạ Liên Thần lơ đễnh nói: “Trẫm có gì phải chột dạ.”
“Vị trí này vốn phải là điện hạ của ta ngồi, nay lại
bị đại điện hạ cướp đi......” Trần Nghiêu hừ lạnh một tiếng nói.
“Thắng làm vua thua làm giặc, ngày đó nếu người chết
là trẫm, trẫm cũng không có nửa câu oán hận.” Mắt vàng chợt lóe, cười nói: “Hôm
nay Trần tướng quân muốn báo thù cho hoàng đệ, thay hắn đoạt lại vị trí này?”
“Ai cũng có tư cách ngồi vị trí này, chỉ đại điện hạ
thì không.” Trần Nghiêu từng chữ từng chữ nói: “Giết cha sát đệ, điện hạ có thể
đối diện với mọi người trong thiên hạ này sao.”
Hạ Liên Thần nguy hiểm nheo mắt lại, “Trần tướng quân
dường như lạc đề rồi, ngươi bắt phi tử cùng thái giám của ta, muốn nói phải nói
vấn đề này?”
Trần Nghiêu nhìn chúng ta liếc mắt một cái, sau đó
cười to nói: “Bây giờ chúng ta sẽ nói chuyện chính sự.”
Hạ Liên Thần nói: “Trần tướng quân cứ nói, đừng ngại.”
Trần Nghiêu âm lãnh nói: “Ta không phải là người không
hiểu đạo lý, bây giờ ta muốn điện hạ dùng chính mình đổi lấy một người, điện hạ
có bằng lòng không?”
“Một đổi một, đương nhiên công bằng.” Khuôn mặt tuấn
tú của Hạ Liên Thần mang theo ý cười, nhưng mắt vàng lại sâu không thấy đáy.
“Vậy điện hạ muốn đổi ......” Trần Nghiêu âm lãnh quét
qua ta cùng Mật phi, “Là người nào?”
Ánh mắt Hạ Liên Thần đảo qua đảo lại trên
người ta cùng Mật phi, cuối cùng dừng lại trên người Mật phi, hắn nhướng môi
mỏng, cười nói: “Phiền Trần tướng quân đem Mật Nhi thả ra, trẫm theo các ngươi
đi.”
Hắn nói xong, Mật phi liền mạnh mẽ mở to mắt, con
ngươi hiện lên tia kinh ngạc kinh hỉ còn có...... nước mắt. Thật ra ta không có
cảm giác gì, chỉ thản nhiên nhìn bọn họ, không biết có phải là ta bị ảo giác
hay không, Hạ Liên Thần nói xong liền nhanh chóng liếc ta một cái, trong mắt có
chút hàm xúc không rõ.
Ta rũ mắt, trong đầu hiện lên vô số khả năng, cuối
cùng gợi lên khóe môi không thể nhận ra.
Trần Nghiêu đối với câu trả lời này cũng không ngoài ý
muốn, hắn nói: “Đổi người đương nhiên là có thể, nhưng mà tay điện hạ thật sự
làm cho ta kính nể......”
Hạ Liên Thần nói: “Ý tướng quân là......?”
Trần Nghiêu nói: “Mời điện hạ tự hủy cánh tay phải.”
Hạ Liên Thần khẽ nhíu mày rậm, “Lo lắng như vậy
sao...... Cũng được.” Hắn không để ý Mật Phi vẫn “Ưm ưm ưm”, quyết đoán dùng
tay trái đặt lên cánh tay phải, sau đó một tiếng “răng rắc” thanh thúy vang
lên.....
Trần Nghiêu vỗ tay, “Điện hạ ra tay rất tốt.”
Cánh tay phải của Hạ Liên Thần buông thõng, thái dương
hắn có mồ hôi hơi hơi thấm ra, trên mặt vẫn là thanh sắc bất động: “Tướng quân
quá khen, trẫm đã tự hủy cánh tay phải, vậy tướng quân có thả người không?”
Trần Nghiêu gật đầu, cười lạnh nói: “Đương nhiên, mời
điện hạ giơ tay trái lên.”
Hạ Liên Thần nghe theo, bộ dáng cánh tay phải rũ xuống
còn cánh tay trái nâng lên không khỏi chọc ta buồn cười, đường đường là một
hoàng đế vậy mà hiện tại lại giống như kẻ bị bắt cóc thời hiện đại. Hắn thấy
thế liền hướng ta căm tức, nhưng trong mắt cũng là ý tứ vô cùng không rõ. Ta
liếc mắt, nhìn Mật phi hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Hạ Liên Thần, điềm đạm
đáng yêu.
Trần Nghiêu nhìn Thần Hi đang đè nặng Mật phi ra hiệu.
Thần Hi liền mang theo nàng cùng hắn đi đến chỗ Hạ Liên Thần. Một tay Trần
Nghiêu đặt lên cánh tay trái của Hạ Liên Thần bẻ về phía sau, nhìn Thần Hi
nói:“Thả nàng.”
Thần Hi không chút thương hương tiếc ngọc đem Mật phi
đẩy xuống, làm cả người nàng ngã trên mặt đất không đứng dậy nổi. Hạ Liên Thần
thấy thế khẽ nhíu mày, nhưng lập tức lại dãn ra. Trần Nghiêu xả môi cười, trào
phúng nói: “Đại điện hạ thật đúng là thương hương tiếc ngọc.”
Thần Hi bắt đầu quay trở về, Trần Nghiêu cùng Hạ Liên
Thần đi theo phía sau. Cách Mật phi xa xa một chút, Hạ Liên Thần liền dùng ánh
mắt ra hiệu với ta. Vì thế ta biết, ta cùng hắn bắt đầu phản công.
Ta thở dài, động đến sợi dây nhỏ trong suốt trên ngón
út, tay áo lập tức có một mũi tên ngắn bắn về chỗ Sương Mai đang đứng phía sau.
Sương Mai bị đau kêu lên một tiếng sau đó buông lỏng con dao nhỏ đang đặt trên
c