
lấy, là ta sai.”
Ta gợi lên khóe môi, ung dung hỏi: “Sao chuyện gì từ
miệng ngươi nói ra cũng thay đổi mùi vị vậy, chẳng lẽ trong mắt ngươi cái gì
mình làm cũng đúng, còn người khác là đều sai?”
Mật phi bị ta hỏi á khẩu không trả lời được, cuối cùng
hốc mắt đỏ lên, “Vì ngươi, chính vì ngươi! Nếu không có ngươi thì Liên chỉ cưới
mình ta! Chàng không có lựa chọn nào khác! Nhưng ngươi đến, chàng vậy mà ôn nhu
nhìn ngươi, trước kia chàng chỉ nhìn ta như vậy thôi! Từ nhỏ chàng đã ghét nho,
không muốn nho xuất hiện trước mặt chàng, đơn giản vì ta thích ăn mới kìm nén
không vứt hết nho đi! Nhưng ngày đó, ngày đó chàng lại vì ngươi mà gọi người
đem nho tới!” Lúc này Mật phi có vài phần yếu ớt, mắt hạnh rưng rưng nói: “Vì
ngươi nên Liên mới không cần ta! Vì sao ngươi lại xuất hiện trước mặt chàng!”
Ta cúi đầu nở nụ cười, “Lâm Mật Nhi, ngươi thực ích
kỷ.”
Ta biết ích kỷ vốn là thiên tính của con người, nhưng
ta thật sự chưa gặp qua người nào ích kỷ như vậy, nhất nhất đem hết trách nhiệm
đổ lên đầu người khác, yên tâm thoải mái đem người khác oán hận cùng chán ghét
mà trả thù.
“Ta...... Ta?” Mật phi run run cánh môi, “Ta chỉ muốn
chàng yêu ta đối tốt với ta, trước kia là ta hồ đồ thực có lỗi với chàng, nhưng
bây giờ ta đã hiểu rõ, chỉ có chàng là người đối tốt thật sự với ta, ta muốn
cùng chàng sống thật tốt. Nhưng chàng lại nói chàng không cần ta, chàng không
cần ta ......” Nói tới đây nước mắt nàng rơi như mưa, rất đáng thương.
Ta trầm mặc, thấp giọng nói: “Lâm Mật Nhi, không có ai
sẽ luôn đứng một chỗ chờ ngươi.”
Ngươi bỏ lại Hạ Liên Thần mà đi, hắn cũng không ở lại
nơi đó chờ ngươi quay đầu. Mỗi người đều có con đường riêng của mình, mà con
đường kia chỉ có một cánh cửa mở rộng.
Mật phi thấp giọng nức nở, “Ta biết, cho nên ta mới
hận, ta gả cho Ngự Tường, Ngự Tường lại tình nguyện chạm vào kĩ nữ cũng không
muốn chạm vào ta. Ta giúp Liên phản Ngự Tường, Liên cưới ta, nhưng chàng rốt
cuộc cũng không thương ta ...... Ta hận, ta hận!”
“Nói đến cùng người ngươi hận là chính bản thân
ngươi.” Ta cười, “Ngươi hận chính mình bây giờ, cho nên không cam lòng buông
chuyện cũ, cho nên đối đầu đến đầu rơi máu chảy, muốn chính mình sống ở trong
khổ sở.”
Mật phi thoáng ngẩng đầu, khóc càng hung.
Ta nheo mắt thản nhiên nói: “Ngươi không yêu chính bản
thân mình, thì làm thế nào người khác yêu ngươi được.”
Mật phi khóc đến bắt đầu nất cụt, rốt cuộc cũng không
mở miệng phản bác.
Ta nhắm mắt lại nghĩ, mình nên thu hồi câu “Nàng ích
kỷ” mới vừa nói. Mật phi cũng chưa tính là thực ích kỷ, người thực ích kỷ sẽ
không ngu xuẩn tra tấn chính mình như vậy, người thực ích kỷ phải là người như
ta -- tình nguyện để mọi người bị thương, cũng không muốn chính mình bị thương.
Ta cùng Mật phi ở trong phòng chứa củi đợi thêm hai ba
canh giờ, sau đó cửa kia lại bị người đạp mở ra. Người đến là mà một nam tử
khôi ngô mặc quần áo màu đen, bên phải nam tử là Sương Mai mới vừa tức giận rời
đi lúc nãy, bên trái còn lại là một cô gái xa lạ.
Nam tử áo đen cứng rắn lạnh lùng bộ dáng có chút âm
lãnh, trong đôi mắt nhỏ mắt tràn đầy lệ khí. Hai tay hắn đặt ở sau người, bước
qua cửa, cuối cùng đứng trước mặt Mật phi.
Mật phi khinh thường nở nụ cười cười một tiếng, “Ban
đầu ta còn nghĩ ngươi là một con chó, lại không nghĩ rằng thì ra ngươi chính là
một con chó cắn ngược ân nhân cứu mạng của mình.”
Nam tử không tức giận, sắc mặt chỉ lạnh thêm vài phần,
“Thân phận này của ta đương nhiên không lọt vào mắt của nương nương, người lọt
vào mắt nương nương cũng đã đến đây, ta đưa các ngươi đi đoàn viên.” Nam tử
quay đầu nhìn về phía ta, trong mắt có tia khinh thường chợt lóe, “Vị này chính
là Tiểu Lam Tử công công.”
Ta cười cười, nói: “Đúng vậy, vị đại hiệp mời ta tới
đây là có chuyện sao?”
“Chuyện thì không có, bắt ngươi để tăng thêm phần lợi
thế mà thôi.” Nam tử cười cười, trong mắt lại là một mảnh âm lãnh. Hắn xoay
người nói với hai người phía sau: “Sương Mai, Thần Hi, mang các nàng ra ngoài.”
“Vâng.”
Hai cô gái lập tức tiến lên thô lỗ lôi ta cùng Mật
phi, dao nhỏ trong tay cũng đưa sát vào cổ ta. Mật phi không hợp tác vùng vẫy
vài cái, dao nhỏ sáng bóng kia liền để sát thêm vài phần.
Nam tử áo đen cười như không cười nói: “Nương nương
cùng công công trăm ngàn lần phải cẩn thận, bằng không tay các nàng run
lên......”
Uy hiếp, đây rõ ràng là uy hiếp trắng trợn a.
Mật phi hừ lạnh một tiếng, “Trần Nghiêu, lúc trước mắt
ta thật sự là bị mù mới có thể cứu ngươi.”
“Nương nương vẫn khiến người ta chán ghét như vậy,
chẳng trách điện hạ ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn ngươi một cái.” Trên mặt
Trần Nghiêu hiện lên vẻ hèn mọn cùng ngoan độc, “Bịt
miệng các nàng lại.”
Vì thế, quyền tự do lên tiếng duy nhất của chúng ta
cũng vì Mật phi khiêu khích mà mất đi. Mật phi còn ưm ưm ô ô không biết nói cái
gì, nhưng chẳng có người nào nghe hiểu cả. Ta dưới đáy lòng thở dài thường
thược, nữ nhân, tên của ngươi gọi là phiền toái.
Chúng ta bị ném lên xe ngựa, ước chừng khoảng nửa canh
giờ sau xe ngựa ng