
ng có ý thức,
hơn nữa nghe vô cùng rõ ràng bên người có một giọng nói trầm thấp thuần hậu
mang theo nguy hiểm mười phần nói: “Hả? Đây là...... Tứ công chúa ngươi bắt cho
trẫm?”
Ta nghe câu này xong liền nhanh chóng thanh tỉnh không
ít. Tưởng gì, thì ra vị hoàng đế này muốn bắt hoàng tỷ, nhưng người được phái
đi ánh mắt không được tốt. Ta đây, người vô tội qua đường giáp bị bắt đi?
Ta bên này nhắm mắt giả vờ chưa tỉnh, nam tử đầu kia
lại mở miệng, “Sao không nói gì? Câm hay điếc ?”
Lúc này, một giọng nói hơi hơi chột dạ trả lời: “Hoàng
thượng, thuộc hạ…thuộc hạ lúc ấy đi theo cung nữ của tứ công chúa trở về, chính
tai nghe thấy nàng kêu vị cô nương này là công chúa, hơn nữa lúc ấy, vị cô
nương này đang thử quần áo, thuộc hạ liền cho rằng......”
“Liền cho rằng nàng là tứ công chúa?” Nam tử trầm thấp
nở nụ cười cười một tiếng, làm cho người ta cảm thấy bất an, “Côn Luân a Côn
Luân, trẫm không biết nên nói ngươi trung hậu hay là thành thật. Chẳng lẽ ngươi
không biết Vân Di không chỉ có một vị công chúa? Mọi người đều biết Vân Di tứ
công chúa quốc sắc thiên hương là đệ nhất mỹ nhân Vân Di, ngươi nhìn lại người
ngươi bắt đến đi, ngũ quan còn vẻ trẻ con, như vậy là xinh đẹp sao?”
“Nhưng mà, hoàng thượng, diện mạo vị cô nương này cũng
không tệ a!” Người nọ nhịn không được nói: “Thuộc hạ thấy nàng cũng thanh tú
cho nên mới......”
“Thôi thôi, là trẫm nhất thời hồ đồ, biết ngươi từ nhỏ
đã không tiếp cận với nữ tử còn sai ngươi đi làm chuyện này. Tốt lắm, làm lỡ kế
hoạch của trẫm thì không nói rồi, đã vậy còn vác một cái phiền toái trở về.”
Khẩu khí nam tử có chút bất đắc dĩ, “Xem ra, trẫm nên thay ngươi tìm một vị cô
nương .”
“Cô nương?” Người nọ sợ hãi nói: “Hoàng thượng, thuộc
hạ biết sai rồi, hay là thuộc hạ lại đi bắt người về cho ngài?”
“Ngươi nghĩ thật không sai, đi bắt thêm lần nữa? Sao
không nhìn xem người khác có cho ngươi cơ hội bắt hay không.” Nam tử lạnh lạnh
nói: “Có đôi khi trẫm thực hoài nghi đầu óc của ngươi bị đụng hỏng rồi.”
Người nọ trầm mặc một lát, sau đó nói một câu, “Thuộc
hạ nhớ rõ, khi bé hoàng thượng sẩy tay đem thuộc hạ ném xuống đất......”
“Trí nhớ ngươi còn rất tốt, chuyện lâu như vậy còn
chưa quên.” Ngữ khí nam tử đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Không cần nhiều lời,
sáng mai nhanh chóng chọn một cô nương thuận mắt lập tức thành thân đi.”
“Hoàng thượng......”
Nam tử cười nói: “Đây là trẫm bồi thường vì đã ném hư
đầu óc của ngươi.”
“......”
Ta nghe đến đó âm thầm bật cười, hoàng đế cùng Côn Luân
này thật là thú vị, xem ra giao tình không sai a.
Vị hoàng đế này muốn bắt hoàng tỷ đi, thuận tiện ăn
hoàng tỷ sau đó trở thành con rể Vân Di, chẳng qua là trên đường xảy ra chút
chuyện ngoài ý muốn, hoàng tỷ “Đồ cưới” hậu hĩnh bị đổi thành ta không đáng một
xu......
Ừ, mọi chuyện đại khái chính là như vậy. Vậy, bọn họ
chuẩn bị xử lý ta thế nào?
“Hoàng thượng, cô nương kia làm sao bây giờ?” Côn Luân
hỏi: “Đúng rồi, vị cô nương này rốt cuộc là ai?”
“Vân Di ngũ công chúa, An Kha Lam.” Nam tử cười khẽ,
giọng nói trầm thấp thuần hậu, “Làm sao bây giờ? Trông coi cẩn thận cho trẫm,
đừng để cho nàng trốn thoát .”
“Hoàng thượng, thuộc hạ nhớ không lầm thì Vân Di ngũ
công chúa là...... Ngốc tử?”
“Ngốc tử cũng trông giữ cho trẫm, nếu xảy ra chuyện gì
trẫm liền hỏi ngươi.”
“Thuộc hạ tuân chỉ!”
Như thế như thế, hai người kia liền ăn ý đem ta -
người ngoài ý muốn này làm như không thấy. Ta chờ đến khi bọn họ ra ngoài mới
mở to mắt đánh bốn phía, chỉ thấy phòng ta ở tuy lớn, nhưng vật dụng lại rất
một mạc. Ta xoa xoa đầu đứng lên, vô cùng buồn bực buông tiếng thở dài.
Hoàng đế này không cần đoán cũng biết là ai, không
phải là vị Hạ Liên Thần Vân Chiến kia sao? Lần trước giả trang sứ thần đến Vân
Di còn bị ta lừa một phen. Như thế rất tốt, ta chỉ nhẹ nhàng lừa hắn một chút,
bây giờ lại trở thành tù nhân của đối phương, thật sự là báo ứng a báo ứng.
Ta dựng thẳng ba ngón tay lên trời, lẩm bẩm lẩm bẩm,
về sau sẽ không lừa người như vậy nữa, rất dễ dàng gặp báo ứng.
Ta lại nghĩ đến chuyện vừa rồi hắn gọi ta là ngốc tử,
thì ra chuyện đêm đó còn chưa bị tiết lộ. Hoặc là, đây chỉ là vấn đề thời gian,
sớm hay muộn mà thôi.
Ta nhắm mắt nằm lên giường, sao ta lại gặp phải mấy
chuyện không hay ho như vậy, bi kịch, đây tuyệt đối là bi kịch.
Được, ta thuận theo tự nhiên.
Ta nằm xuống không bao lâu thì có người mở cửa đi vào,
vụng trộm mở mắt nhìn xem, là một tiểu cung nữ. Ta trong lòng vô lực thở dài,
ông trời a, kiếp sống con tin của ta đã chính thức bắt đầu.
Ba ngày sau, ta ngồi trước mảnh đất trồng rau trong
sân mà ngẩn người: Nói thật, mấy ngày này quả thực chẳng có cảm xúc gì.
Ngày đó, sau khi ta tỉnh lại liền mơ hồ nhìn cung nữ
tiểu Thúy, mê mang hỏi: “Nơi này là chỗ nào?”
Tiểu Thúy ôn hòa nói: “Đây là Vân Chiến.”
“Ừ.” Ta gật đầu, trầm mặc trong chốc lát lại hỏi: “Vì
sao ta lại ở Vân Chiến?”
Tiểu Thúy như trước cười ôn nhu, “Bởi vì chủ tử mời
công chúa lại đây làm khách.”
“Ừ.”
Sau đó, ta cùng tiểu Thúy chung sống hoà bình ở mảnh