Polly po-cket
Nắm Tay Người, Người Kéo Đi

Nắm Tay Người, Người Kéo Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324662

Bình chọn: 8.5.00/10/466 lượt.

o

lắng, bối rối, đau thương hoặc là lo lắng, còn lại là trên mặt mang theo thống

khổ đau thương.

Hoàng tỷ ghé vào trước giường khóc đến tê tâm liệt

phế, vài tỷ tỷ khác bên cạnh hoàng tỷ cũng khóc thét lên, làm như là đang thi

xem giọng ai lớn hơn ấy. Không biết vì sao ta lại nghĩ đến mấy cảnh trong phim

ăn trộm, mấy cảnh sát luôn hoài nghi từng tên nghi phạm, khóc giữ quá thì nói

hắn giấu đầu hở đuôi, khóc yếu quá thì lại nói là giả bộ mọi việc không liên

quan đến mình. Vậy, rốt cuộc nên khóc như thế nào mới là chính xác?

Ta không biết, bởi vì ta khóc không được.

Đã rất lâu rồi ta không khóc.

Đại hoàng tỷ đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt ta,

ra sức lau nước mắt nhìn ta nói: “Rốt cuộc muội nói cái gì với phụ hoàng! Vì

sao phụ hoàng có thể đột nhiên ra đi!”

Ta có chút buồn cười, trên mặt vẫn vậy không có biểu

tình gì nói: “Vấn đề này đại hoàng tỷ nên hỏi thái y.”

Đại hoàng tỷ ngẩn người, vẻ mặt bi thống phẫn hận nói:

“Muội rốt cuộc có phải là nhi tử của phụ hoàng hay không, phụ hoàng đi, thế mà

một giọt nước mắt muội cũng không có!”

“Nước mắt?” Ta nhíu nhíu đầu lông mày, “Ý Đại hoàng tỷ

là bảo muội bôi chút nước miếng lên?”

“Muội … muội …” Đại hoàng tỷ tức giận, run run giơ tay

lên, dựng thẳng lông mày nói: “Đồ ngốc, quả nhiên vẫn là đồ ngốc!” Dứt lời lại

lắc lắc thân mình nằm úp sấp bên giường khóc lớn.

Ta khép nửa con ngươi thản nhiên nghĩ, ta so với các

ngươi, càng không phải đồ ngốc.

Ta nhìn hoàng tỷ đang khóc đến thương tâm. Bây giờ

nàng đã không còn vẻ tao nhã như ngày thường, chỉ một mực kính khóc kêu phụ

hoàng. Cũng khó trách, phụ hoàng ngày thường xem nàng như bảo bối nâng niu

trong lòng bàn tay, đó là phụ thân ôn nhu hiền lành của nàng. Nếu ta là hoàng

tỷ, không chừng cũng sẽ thương tâm như vậy.

Chỉ là, con người không thể quơ đũa cả nắm. Có câu:

Trái là thạch tín phải là thuốc hay, trái lại, cũng có thể nói, phải là thuốc

hay trái là thạch tín. Ông ấy là phụ hoàng tốt của hoàng tỷ, nhưng không có

nghĩa là ông ấy cũng vậy trong lòng ta.

So sánh ......

Ta nhợt nhạt gợi lên khóe môi, không phải là thói quen

sao?

Đúng vậy, ta đã thành thói quen .

Lúc ta xoay người liền đối diện với tầm mắt của Vũ Văn

Duệ, hắn chỉ thản nhiên nhìn ta liếc mắt một cái liền tiếp tục cùng đại thần

bên cạnh nói chuyện. Ta không dừng bước chân, im lặng rút lui khỏi hiện trường.

Ta quay đầu nhìn đám người vây quanh phụ hoàng, ta đáp

ứng hắn bảo vệ tàng bảo đồ cho thật tốt, không hơn.

Ngày hôm sau, lúc ta ra ngoài, chỉ thấy mấy phụ tùng

trong cung tượng trưng cho sự vui mừng đều đã bị dỡ xuống, thay vào đó là màu

trắng, màu trắng, màu trắng. Đập vào mắt, tất cả đều là màu trắng. Ta cầm nhánh

hoa đào trong tay đi cực kỳ thong thả, bây giờ, nơi ta muốn đi là Trình Tường

điện, đến để nghe Lộ công công tuyên đọc di chiếu của phụ hoàng.

Di chiếu a di chiếu, ngươi muốn nói những chuyện gì?

Ta ném hoa đào cười nhẹ, Vân Di vật đổi sao dời, nhưng

có liên quan gì đến cuộc sống của ta?

Lúc ta đến Trình Tường điện, trong điện đã có rất

nhiều người đứng chỉnh tề. Như trước là mấy người hôm qua, các công chúa, các phi

tử, các đại thần quyền cao chức trọng đều đến đây. Hoàng tỷ khuôn mặt tái nhợt

đứng đằng trước, hốc mắt sưng đỏ khổ sở động lòng người. Nàng nhìn thấy ta liền

mếu máo, lôi kéo tay ta gắt gao cầm lấy, sau đó yên lặng rưng rưng.

Ta có chút thở dài, hoàng tỷ là một nữ tử xinh đẹp

mảnh mai như thế, nàng hưởng nhiều sủng ái như vậy, nhưng những sủng ái đó nay

đều trở thành trách nhiệm của nàng. Nàng phải học cách chịu trách nhiệm, không

làm thất vọng sự kỳ vọng ký thác của phụ hoàng. Ta có chút không phúc hậu nghĩ,

thật ra bị lạnh nhạt cũng không phải là chuyện xấu.

Lộ công công và Vũ Văn Duệ cùng nhau vào cửa. Hôm nay

Vũ Văn Duệ mặc một bộ quần áo màu xám bạc, dù là màu sắc nặng nề lại có vẻ hơi

già dặn nhưng mặc lên người hắn lại trở thành quý khí cùng tao nhã. Ta dưới đáy

lòng lắc lắc đầu, quần áo a, khó trách phải tìm người mẫu mặc mới có hiệu quả.

Mọi người thấy Lộ công công đến liền ồn ào một lúc,

nhưng sau khi Vũ Văn Duệ thản nhiên quét mắt qua, người người đều đứng thẳng,

thần sắc nghiêm túc. Lộ công công cũng không nói nhảm nhiều. Lúc đi lên hắn còn

cố ý chậm rãi liếc mọi người phía sau một cái, sau đó từ trong tay áo lấy ra

một cuộn vải màu vàng óng, mở to cổ họng hô: “Đại sự hoàng đế di chiếu.”

Mọi người quỳ xuống, cùng hô to: “Ngô hoàng vạn tuế

vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Tứ công chúa tiến lên nghe chỉ!”

Thân mình hoàng tỷ cứng đờ, sau đó vội vàng tiến lên

quỳ xuống, “Nhi thần nghe chỉ.”

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Trẫm đăng

cơ hơn ba mươi năm, dưới gối mặc dù không có con rể nhưng lại có tám nữ nhi.

Trong đó tứ nữ An Kha Tử tuy là nữ nhi, nhưng thuở nhỏ thiên tư trí tuệ nhạy

bén hơn người, ngày thường đọc thuộc ngũ thư tinh thông binh pháp. Trẫm đem

ngôi vị hoàng đế truyền ngôi cho tứ công chúa An Kha Tử, hi vọng có thể chấn hưng

Vân Di, khâm thử!”

“Nhi thần tiếp chỉ!” Hoàng tỷ tiếp nhận thánh chỉ thần

sắc nghiêm túc, môi tá