XtGem Forum catalog
Mùa Đông Dài

Mùa Đông Dài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323623

Bình chọn: 7.00/10/362 lượt.

!"

"Không phiền mới là lạ." Từ Nghi cũng cười, nụ cười rất là ôn hòa, chân

thật: "Tôi hiểu rõ ý tứ của liên trưởng các cậu. Tôi ấy à, bình thường

nói chuyện với các cậu, đều là trước khi ăn cơm, sau khi ăn xong, trước

lúc ngủ, sau khi tỉnh lại, mà bản thân tôi cũng biết, có nhiều khi, tôi

không thể bộc lộ tình cảm với các cậu. Cho nên, tôi phải cẩn thận cám ơn liên trưởng Trình của chúng ta, cho tôi cơ hội này. Để biểu đạt lòng

biết ơn của tôi, một ly này, tôi sẽ uống cạn!"

Nói xong thì nâng cái ly trong tay lên, giữa tiếng hoan hô, một hơi uống cạn sạch.

Lại rót đầy một chén, Từ Nghi nói tiếp, "Không nói dối mọi người, tửu

lượng của tôi không tốt, cho nên uống xong ly này là tôi thật sự có chút say rồi. Có mấy lời nếu không say, tôi lại không nói ra được. Tôi biết

rõ trong các cậu có người thường bí mật nói chỉ đạo viên tôi đây rất kín đáo, ai nói thì trong lòng mọi người đều rõ ràng. Thật ra thì mọi người biết cái gì chứ, tôi được gọi là ‘da mặt mỏng’." Giọng nói của anh có

phần không tốt, liếc nhìn mọi người, sau đó lại cười, "Đã như vậy, hôm

nay tôi cũng không kín đáo nữa, tôi muốn nói gì thì tôi sẽ nói luôn, tôi muốn nói gì tôi sẽ —— tôi muốn nói cái gì ấy nhỉ?" Anh nghiêng nghiêng

đầu, giống như đang suy nghĩ, rồi nhẹ nhàng cười một tiếng, ngẩng đầu

lên nhìn binh lính của mình, ánh mắt trong vắt mà sáng ngời, "Tôi muốn

nói, thật xin lỗi."

"Được làm cán bộ, chỉ hi vọng không làm phụ lòng binh lính của mình,

nhưng chúng tôi không làm được. Chúng ta có nhiều chiến sĩ như vậy, bọn

họ vì bộ đội chảy máu, chảy mồ hôi, dâng hiến tuổi thanh xuân, bản thân

chúng tôi là thủ trưởng trong liên, cuối cùng lại không thể để bọn họ

rời khỏi bộ đội một cách bình bình thản thản, nhìn bọn họ khóc, trong

lòng chúng tôi cũng không có mùi vị gì. Tôi tự nói với bản thân, Từ

Nghi, mày không có bản lĩnh để thương xuân bi thu nhi, nữ tình trường

nhiều như vậy, tôi không dám thân cận mọi người quá, rồi nảy sinh ra

tình cảm quá sâu đậm, tôi tự vạch ra cho bản thân cảnh giới an toàn,

nhưng kết quả lại thế nào ?" Anh nhìn mọi người, "Tôi vây mình ở bên

ngoài, nhưng lại liều mạng muốn đi vào, bởi vì tôi nhìn thấy suy nghĩ

mọi người, một đám người trẻ tuổi, đều là binh lính mà tôi dẫn dắt, bọn

họ có thể ở đây thêm mấy năm nữa? Tôi còn có thể dẫn dắt bọn họ mấy năm. . . . . ."

Có âm thanh khóc lóc trầm thấp truyền đến, hốc mắt Từ Nghi cũng ửng

hồng, anh hít sâu một hơi, âm thanh hơi khàn khàn: "Thôi không nói nữa,

trong số mọi người có rất nhiều người còn trẻ, tôi tin rằng rời đi chính là một khởi đầu mới của mỗi người. Tôi chỉ có một hi vọng duy nhất đối

với mọi người, sau khi về nhà, lên tinh thần để xem xét thật kỹ, đừng để người khác phải nói với mọi người ba chữ ‘thật xin lỗi’ kia nữa! Vì

chuyện này, tôi sẽ cạn một ly!"

Trong câu lạc bộ lập tức yên tĩnh lại, các chiến sĩ có mặt ở đây, cho dù là được ở lại hay lão binh phải rời đi, đều vì Từ Nghi uống xong ly

rượu này mà lộ vẻ xúc động. Giờ phút này, dường như Từ Nghi không hề

giống chỉ đạo viên có nụ cười ôn hòa nhưng luôn luôn xa cách, mà là một

người lính, dùng cách của một lão binh để đưa tiễn bọn họ.

Uống cạn một ly rượu, trong đám người vang lên một tiếng tốt. Là Trình

Miễn dẫn đầu hô, cũng chiếm được sự hưởng ứng nhiệt liệt của các chiến

sĩ. Trong câu lạc bộ lại khôi phục sự náo nhiệt một lần nữa, rất nhiều

người bị buổi nói chuyện của chỉ đạo viên làm xúc động, vừa uống vừa ôm

nhau khóc. Trình Miễn và Từ Nghi, lần này càng không tránh khỏi việc bị

chuốc rượu.

Tình cảnh như vậy, khiến Hà Tiêu không đành lòng mà nhìn tiếp. Cô xoa

xoa khóe mắt có hơi ướt át, rồi đi ra ngoài.

Đêm nay, Hà Tiêu không trở về, mà ở lại nhà khách của sư đoàn. Gần đến

lúc mười hai giờ, cửa phòng đột nhiên bị gõ, cô do dự một chút, rồi đi

ra mở cửa.

Triệu Tiểu Quả đang đỡ Trình Miễn đã uống say chờ ở ngoài cửa, nhìn thấy Hà Tiêu ra, thì vội vàng nói: "Chị dâu, liên trưởng của bọn em uống

say, nghe Tiểu đội trưởng Tống nói chị ở đây, nên em đưa anh ấy đến."

Gương mặt Hà Tiêu hơi đỏ: "Vậy thì dìu vào đây đi."

Đỡ Trình Miễn nằm lên trên giường, Triệu Tiểu Quả vội vã chạy lấy người. Hà Tiêu liếc nhìn người nào đó đã say bất tỉnh nhân sự, vào phòng tắm

rồi lấy chậu nước đi ra ngoài.

Cả căn phòng chỉ mở ngọn đèn nhỏ ở trên tường, ánh sáng đèn màu da cam

chiếu lên trên người Hà Tiêu, lộ vẻ cực kì dịu dàng của cô. Cô ngồi ở

trên giường, kéo đầu anh đặt lên trên đùi của mình, sau đó dùng khăn

lông đã làm ẩm tỉ mỉ chà lau cho anh. Vầng trán, xương lông mày, sống

mũi, đôi môi, cằm, cổ, còn có sau tai. Không bỏ qua chỗ nào, cô làm vô

cùng tỉ mỉ, giống như vào giờ phút này, đây là chuyện quan trọng nhất.

Sau khi chà lau sạch sẽ, cô đặt đầu anh lên trên gối, rồi buông lỏng nút áo sơ mi cho anh, cởi giày, đắp chăn xong, đến lúc này mới được xem là

thu xếp xong. Hà Tiêu đứng thẳng, xoay xoay eo, mang khăn lông đi giặt

sạch sẽ, đổ hết nước trong chậu rửa mặt đi, khi trở lại phòng ngủ, phát

hiện Trình Miễn vẫn đang ngủ, giờ phút này lại đang trợn tròn mắt