
o lúc này, có chuyện gì sao?"
"Quay lại làm việc à? Không phải nói không muốn làm sao?"
"Ưmh."
Trình Miễn nhíu mày, có chút bất đắc dĩ nhìn số nhà trên cánh cửa nhà cô:
"Tiếu Tiếu, anh đang ở ngoài cửa nhà em."
Hà Tiêu a một tiếng, mở to hai mắt nhìn về phía mặt trời ở ngoài, đột nhiên cảm
thấy quá không đúng lúc.
Khoảng hai mươi phút sau, Trình Miễn đúng giờ xuất hiện trước tòa nhà của trung
tâm quản lý. Hà Tiêu đang đứng trước bậc thang chờ anh, nhìn khuôn mặt không có
biểu tình của anh xuống xe, trong lòng hơi lẩm bẩm.
Trình Miễn chậm rãi đi đến trước mặt cô, sau khi đưa mắt nhìn cô mấy giây, cong
ngón tay lên, rồi búng lên trán của cô: "Thành thật khai báo."
Hà Tiêu che đầu, hơi buồn cười nhìn anh: "Anh thẩm vấn phạm nhân à? Còn
thành thật khai báo nữa. . . . . ."
Vừa thấy khuôn mặt tươi cười của cô, anh không làm bộ hung ác được nữa, nhưng vẫn
giữ nguyên vẻ nghiêm túc, anh vuốt ve bàn tay của cô, vén vén lọn tóc mái hơi rối
của cô: "Không cho cười, nói cho anh xem nào, quay lại đi làm từ bao giờ?"
"Vừa mới quay lại ngày hôm qua, là trưởng ban của bọn em gọi điện thoại
cho em, nói cuối năm bận quá, bảo em đến đây giúp một tay."
Thật ra thì Hà Tiêu cũng không muốn đặt chân đến nơi này nữa, nếu không phải
khi cô mới tới, trưởng ban chăm sóc cô không ít, chỉ sợ cô cũng không đồng ý.
Hơn nữa, cô quay lại lần này, trưởng phòng Trương không hề giống trước đây, gây
khó khăn cho cô. Về phần trưởng ban Lưu, nhìn thẳng vào mắt cô cũng không dám.
Hà Tiêu bật cười, cảm nhận sự đãi ngộ đặc biệt.
"Buổi chiều có thời gian rảnh không?" Trình Miễn hỏi.
Hà Tiêu hơi lúng túng, từ lúc nào thì đến phiên anh hỏi vấn đề này hả?
"Bất cứ lúc nào cũng có thể đi." Cô nói tiếp, "Anh muốn làm
gì?"
Còn có thể làm gì? Đương nhiên là —— hẹn hò rồi!
Năm phút sau, một chiếc xe Jeep quân đội thoải mái nhàn nhã lượn lờ trên tuyến
đường chính trong trung tâm thành phố B.
Hà Tiêu ngồi trên ghế bên cạnh tài xế, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng
lùi về phía sau, không nhịn cười được, khiến Trình Miễn nghiêng đầu: "Cười
cái gì vậy? Nghĩ kỹ sẽ đi chỗ nào chưa?"
Khuỷu tay Hà Tiêu chống trên cửa kính xe, cố tình không nhìn anh: "Không
phải anh bảo ra ngoài sao, tại sao lại hỏi em?"
Hai người chưa bao giờ thành thật, nghiêm túc hẹn hò như thế này, cảm giác mới
lạ, nhưng lại không biết làm những gì cho tốt. Trình Miễn nghe được lời của
cô..., khẽ mỉm cười: "Thôi vậy, cảm giác lái xe đi dạo ở trên đường như thế
này cũng thật tốt."
Hà Tiêu hết ý kiến mất một phút đồng hồ, nhìn thấy biển quảng cáo trên quảng
trường cách đó không xa, đột nhiên có chủ ý: "Nếu không thì, xem phim đi?"
Đúng lúc hôm nay là ngày chiếu phim bom tấn, hai người chọn xuất chiếu gần nhất,
chọn vị trí ngồi ở phía sau, rồi soát vé đi vào rạp. Ánh sáng trong phòng chiếu
phim rất tối, điều này giúp Trình Miễn nhẹ nhõm không ít, dù sao thì hôm nay
anh mặc quân trang ra ngoài, ngồi ở chỗ sáng sủa xem phim thì cực kì chướng mắt.
Anh cầm Hà Tiêu tay, chậm rãi vuốt ve. Tranh thủ còn một khoảng thời gian nữa mới
bắt đầu chiếu phim, anh nói với cô: "Tiếu Tiếu, anh đã nộp báo cáo kết hôn
lên rồi."
Âm cuối của Hà Tiêu hơi nâng cao, hiểu được anh đang nói gì, đè nén tiếng tim đập
đang gia tốc, bình thản ừ một tiếng.
Trình Miễn nở nụ cười: "Sau khi thẩm tra chính trị xong, anh sẽ đi nhận
thư giới thiệu, sau đó là có thể đi lĩnh chứng rồi."
Rõ ràng lĩnh chứng là một việc rất lãng mạn có ý nghĩa trọng đại, nhưng khi anh
nói như vậy, sao lại trở thành thủ tục có trình tự như vậy? Hà Tiêu không lên
tiếng nữa.
Liên trưởng Trình không thể không bổ sung thêm: "Lần này không thể đổi ý,
trước đó em đã đồng ý với anh rồi."
"Em đồng ý, nhưng ba mẹ em vẫn kiên trì lắm." Hộ khẩu vẫn còn để ở chỗ
bà Điền.
Nghĩ tới hai ông bà Hà gia, nhất là mẹ của Hà Tiêu, Điền Anh, Trình Miễn đã cảm
thấy hơi đau đầu. Anh nhìn ánh mắt Hà Tiêu, trong bóng tối, chỉ cảm thấy ánh mắt
của cô sáng lên, dáng vẻ giảo hoạt, giống như đang cố ý gây khó dễ.
"Yên tâm." Ca khúc mở đầu bộ phim vừa mới chậm rãi vang lên, Trình Miễn
đành hạ thấp giọng, nói ở bên tai của cô, "Chỉ cần có thể kết hôn, cho dù
phải cạy cửa sổ, trộm hộ khẩu anh cũng làm hết."
Hà Tiêu bật cười ra tiếng, rồi nhìn sang Trình Miễn, anh đã ngồi vào chỗ của
mình, vẻ mặt nghiêm trang.
Bộ phim được chọn là một bộ phim tình cảm tiêu chuẩn, trên màn hình, mấy đôi
nam nữ yêu đến đau thấu tim gan, chết đi sống lại, dưới khán đài Trình Miễn lại
cảm thấy hơi buồn ngủ. Đến cuối cùng thì dứt khoát ngủ thiếp đi, đợi đến khi tỉnh
lại, bộ phim đã kết thúc rồi.
Dù sao thì Liên trưởng Trình cũng hơi ngượng ngùng: "Ngủ quên mất, có thể
là gần đây quá mệt mỏi."
Hà Tiêu chỉnh chỉnh cái mũ của anh, nói: "Không sao, em cũng vừa tỉnh lại
không được bao lâu."
Trình Miễn ngẩn ra, nhìn cô, ngay tức khắc hai người cũng cười. Anh cũng hiểu
được, hai người cùng hẹn hò, kết quả chính là đầu kề đầu ngủ ở trong rạp chiếu
phim!
Ra khỏi rạp chiếu phim, hai người cũng không còn hăng hái đi dạo ở bên ngoài nữa,
ở si