Mùa Đông Dài

Mùa Đông Dài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323731

Bình chọn: 7.5.00/10/373 lượt.

ơng vẫn ở đây."

Lần này, liên trưởng Trình có chút buồn bực: "Nói như vậy, chúng ta chỉ có

thể đi ra ngoài thuê phòng à?" Anh nghĩ nghĩ, rồi đưa tay sờ lên túi áo, "Để anh xem có mang chứng nhận sĩ quan. . . . ."

Hà Tiêu đưa tay nhéo nhéo mặt anh, "Còn chứng nhận sĩ quan nữa, làm mất mặt một mình

anh thì thôi, đừng có làm liên lụy 230 vạn nhân dân Giải Phóng Quân."

Hai người ở cửa ra vào dây dưa một lúc rồi mới đi vào, lúc này Giáo sư

Triệu đã làm xong cơm tối, thấy anh về, thì vội gọi hai người vào bàn ăn cơm. Sau đó nhanh tay nhanh mắt kéo lấy Trình Miễn ở phía sau , ghé

vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói: "Tối nay đừng cãi cọ với ba con, tâm tình

của ông ấy không tốt."

Trình Miễn quay lại nhìn lão thái thái nhà bọn họ, rồi lại nhìn cha mình đang đeo mắt kính, mặt không đổi sắc đi

từ trên lầu xuống, , nhất thời có chút dự cảm xấu.

Ăn xong cơm

tối, Hà Tiêu ở dưới lầu với giáo sư Triệu nhìn bộ thêu hình chữ thập mà

bà mới mua về, Trình Miễn thì bị Trình Kiến Minh gọi vào thư phòng.

Sau khi cửa bị đóng lại, phó tư lệnh Trình cũng không dài dòng, không vòng

vo hỏi luôn: "Con với người tên Hạ Thanh có chuyện gì xảy ra?"

"Làm sao ba biết?" Trình Miễn hơi kinh ngạc hỏi.

"Ầm ĩ lớn như vậy, tôi có thể không biết sao?" Phó tư lệnh Trình không cho

anh sắc mặt tốt, "Xế chiều hôm nay, ba nhận được điện thoại của tham mưu trưởng Chu của sư đoàn con, ông ấy tự mình nói với ba."

Trên mặt Trình Miễn hiện lên vẻ hơi mỉa mai: "Con nói sao không thấy ông ấy

có động tĩnh gì, thì ra là mang sự việc kiện cáo đến tận chỗ ngài." Anh

có chút không kiên nhẫn, "Vậy ba còn ra vẻ hỏi con làm gì, chuyện này

không phải đã rõ ràng hết rồi sao?"

Dù thế nào anh cũng không

nghĩ đến người này lại có thể tố cáo như vậy, không phải là nhỏ đến lớn

anh chán ghét nhất là người ta đi tố cáo với cha mẹ mình sao? Có bản

lĩnh, thì nhằm vào anh đi?"Trình Miễn, con có thái độ gì vậy?" Trình Kiến Minh sa sầm mặt, chỉ vào anh nói, "Con đứng lên cho ba."

Trình Miễn bất đắc dĩ kéo ghế ra, kéo chiếc ghế ở trước bàn ra rồi đứng

lên trước mặt ba mình, tư thế quân đội, mang theo cảm xúc cực kì châm

chọc.

Trình Kiến Minh thu hồi sự xúc động lại: "Chuyện của con và Hạ Thanh, ba không định nhiều lời, vốn là uống nhiều quá nên xảy ra chút cãi vã dẫn

đến đánh nhau là chuyện cực kì bình thường ——"

"Hôm qua con không uống rượu." Trình Miễn tỏ vẻ cực kì oan uổng.

"Ít nói chen vào cho ba." Trình Kiến Minh tức giận trừng mắt nhìn anh,

"Không uống rượu? Không uống rượu thì tại sao không bàn bạc với người

khác?" Thấy anh cúi đầu xuống, phó tư lệnh Trình mang theo giọng điệu

không tốt nói tiếp, "Đánh nhau còn chưa tính, không dàn xếp mọi chuyện

cho ổn thỏa, còn làm lớn chuyện lên, chuyện này đối với con có lợi ích

gì à? Con nói một chút cho ba xem, ai cho con lá gan này, để cho con

chạy đi uy hiếp Chu Quốc Xương ?"

"Đây không phải là uy hiếp." Trình Miễn nói, "Hạ Thanh là hạng người gì

cả liên ai cũng hiểu rõ, bây giờ lại càng ồn ào khắp sư bộ. Chu Quốc

Xương ông ấy dựa vào cái gì mà dùng một người hèn nhát như vậy để đẩy

binh lính tốt nhất của con đi? Con không quan tâm danh dự của bản thân,

một đại đội suy yếu, thì cho dù trước ngực con mang thật nhiều huy

chương thì có ích gì chứ?"

"Vậy bây giờ ra mệnh lệnh đã được truyền xuống dưới, con bắt Chu Quốc

Xương giữ binh lính của con lại, như thế so với việc ông ấy giữ Hạ

Thanh lại thì có gì khác nhau đâu? Không nói đến đây là việc trái với kỷ luật, con một lòng một dạ muốn giữ binh lính của con lại, có nghĩ đến

mặc dù thật sự giữ cậu ta lại, người xung quanh sẽ nhìn cậu ta như thế

nào hay không? Con mở miệng mỗi câu đều là vì liên đội, vì vinh dự,

chẳng lẽ bây giờ con làm như vậy không phải chủ nghĩa cá nhân à? Nếu quả thật là chỉ vì suy nghĩ cho liên đội của con, chuyện vừa xuất hiện thì

con nên nghĩ làm thế nào để chuyện lớn hóa nhỏ, mà không phải làm thành

cục diện như lúc này! Thế nào đây, nếu như Chu Quốc Xương thật sự không

có biện pháp thỏa mãn yêu cầu của con, có phải còn muốn mang chuyện của

ông ấy báo cáo lên trên mới coi là xong chuyện à?"

Trình Miễn thừa nhận bản thân có chút thiếu suy nghĩ, nhưng đối mặt với

vấn của ba mình Trình Kiến Minh, anh vẫn muốn nói ra ý tưởng của bản

thân: "Con sẽ không đi kiện ông ấy, con cũng biết rõ bản thân không có

cách nào để giữ binh lính của con lại, con chỉ không muốn để ông ấy

thoải mái, chỉ là con không nuốt trôi giọng điệu đó." Anh nhìn Trình

Kiến Minh , "Nhất là khi con nhớ đến Chu Quốc Xương này là một tay của

ông nội đề bạt lên, cùng vào trường quân đội với ba, đến bây giờ thì ỷ

vào bối cảnh trong bộ đội rồi lập quan hệ đi cửa sau nên con khó chịu,

con không thể để ông ta muốn làm gì thì làm như vậy. Còn binh lính của

con ——" nghĩ đến đây, anh cảm thấy bản thân có phần không nói được nữa,

"Nhập ngũ tám năm, thời gian tốt nhất của một người cứ thế mà mất đi.

Con biết rõ, như một câu mà ba thường hay nói, những năm gần đây, quân

đội luôn cần người trẻ tuổi nhất, nhiệt huyết nhất, năng động nhất. Hơn

nữa, con cảm


80s toys - Atari. I still have