
thấy, không thể sau khi dùng xong người ta thì đá văng ra
cái gì cũng không quản như vậy."
Rốt cuộc vẫn chỉ là thanh niên thôi. Không làm mất sự nhiệt tình và
thẳng thắn là chuyện tốt, nhưng mà chủ nghĩa lý tưởng như vậy, trong xã
hội hiện thực, làm sao có thể không gặp khó khăn. Bản thân Trình Kiến
Minh cũng từ nơi này tiến lên, dĩ nhiên cũng hiểu được.
Nghe xong lời nói của Trình Miễn, ông thở dài, cất lời: "Con nghĩ như
vậy, là chuyện tốt. Nhưng mà thói đời không giống như vậy, con muốn cái
gì thì sẽ được cái đó, Con phải hiểu, biết không?"
Ánh mắt thâm thúy của Trình Kiến Minh nhìn con trai của mình: "Con cảm
thấy có lỗi với bọn họ đúng không? Nhìn những người kia không có năng
lực, không có lý tưởng mà vẫn có thể tiếp tục ở lại bộ đội nên con tức
giận đúng không? Điều này không hề sai, điều này chứng tỏ trong lòng con vẫn còn cán cân lương tâm. Nhưng Trình Miễn à, chúng ta đang dẫn đầu
đội ngũ, không riêng gì lí do này, luôn có một số người như vậy, khiến
con không muốn nhưng cũng không thể giữ lại, cuối cùng chỉ có thể xin
lỗi họ, sớm muộn gì con cũng quen thôi. Có thể làm thế nào đây? Con
không có cách thao túng người khác, lại càng không thể căm hận bọn họ,
con chỉ có thể mang đến cho họ sự áy náy và hổ thẹn, mang đến cho bọn họ sự yêu thương nhiệt tình với nơi này, thì sẽ tốt hơn đấy."
Trình Kiến Minh nói xong lời này, trong thư phòng lâm vào sự im lặng.
Thật lâu sau, Trình Miễn nhỏ giọng nói: "Những thứ này con đều biết,
thời gian dài như vậy, con không nghĩ ra thì là kẻ ngu ngốc rồi. Con chỉ cảm thấy, sự việc vốn không nên như thế này, nên con muốn thay đổi,
nhưng lại không làm gì được."
"Như thế nào? Con muốn chưa chắc người khác cũng muốn." Trình Kiến Minh cười , "Được rồi, chuyện này đến giờ thì kết thúc đi, đừng để chuyện
này ảnh hưởng đến lý trí và tâm tình của con nữa."
Trình Miễn tự giễu cười. Ảnh hưởng sâu sắc như vậy lại không đến nỗi
nào, cùng lắm thì được coi là pháo hoa thôi, tuy nổ tung nhưng lực sát
thương lại không đáng gì, nhưng vẫn làm cho lòng anh kinh sợ, nhắc nhở
anh không nên ngây thơ như vậy nữa.
Hai người ở trên lầu nói chuyện, Hà Tiêu ở dưới lầu trò chuyện cùng giáo sư Triệu cũng hiểu được đại khái sự việc. Nhớ tới cái gì đó, cô nhẹ
nhàng nở nụ cười
"Con đang nghĩ, ngày hôm qua, Tống Hiểu Vĩ nhất định muốn gặp con một lần, thì ra là vì vậy?"
Giáo sư Triệu đẩy đẩy kính lão trên sống mũi: "Nói như thế nào vậy."
Hà Tiêu nói chậm rãi nói.
Ngày hôm qua, lúc cô tập yoga xong, về đến nhà thì nhìn thấy Tống Hiểu
Vĩ và Triệu Tuệ Phương ở cửa chung cư, khuôn mặt hai người đều lạnh đến
đỏ bừng, xem ra đã đợi cô rất lâu rồi. Hà Tiêu hỏi bọn họ sao không vào
trong nhà, Tống Hiểu Vĩ nói có chút việc muốn tìm chị dâu trò chuyện,
cũng khăng khăng muốn tìm một quán cơm nhỏ ở gần đó.
Hà Tiêu không lay chuyển được, nên tìm quán mì nhỏ, gọi thêm một bình
trà, gọi cho hai người một người một bát mì. Trong lúc chờ đợi, Tống
Hiểu Vĩ mới nói ra mục đích khi tìm cô nói chuyện lần này.
"Chị dâu, tôi muốn nhờ chị khuyên nhủ liên trưởng."
Hà Tiêu giật mình, vội vàng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, sau khi biết
rõ, thì cũng bình tĩnh lại. Chuyện này chắc chắn do Trình Miễn làm, từ
nhỏ đến lớn anh chính là người quá mức ngay thẳng.
Suy nghĩ một chút, cô đối nói với Tống Hiểu Vĩ: "Anh ấy cũng chỉ vì lo lắng cho toàn liên các anh thôi."
"Tôi hiểu, liên trưởng còn trẻ tuổi, giống như chúng tôi nói, có rất ít
tư tâm. Nhưng anh ấy càng như vậy, tôi lại càng cảm thấy không nên như
vậy."
Hà Tiêu không hiểu suy nghĩ của anh.
Tống Hiểu Vĩ cười cười: "Tôi còn nhớ rõ khi liên trưởng mới vừa điều đến liên trinh sát của chúng tôi, lúc ấy còn chưa có tuyên bố chính thức,
chỉ là phó liên. Có một lần muốn tổ chức kiểm tra thể năng, nói là phó
liên trưởng có thể không tham gia, nhưng trong doanh có hai phó liên
trưởng ở hai liên khác, bởi vì là binh lính được cất nhắc lên từ cơ sở,
nên tự nguyện tham gia kiểm tra. liên trưởng nghe nói vậy, thì nói là
cũng muốn tham gia."
Hà Tiêu mỉm cười, thật đúng là phong cách cậy mạnh, háo thắng của Trình Miễn.
"Nhưng chị cũng biết đấy, mặc dù liên trưởng tốt nghiệp lục quân ra,
nhưng so với lão binh được cất nhắc lên từ cơ sở, thể năng vẫn có sự
chênh lệch, hoặc có thể nói trên chiến trường quý giá nhất chính là lão
binh. Lúc ấy, liên trưởng nghiêm túc tập luyện 400m vượt chướng ngại
vật, cũng giống như tôi, vì thế khoảng thời gian đó cũng không ít lần
tiêu tốn thời gian ở sân huấn luyện với anh ấy. Tập luyện hơn hai tháng, cuối cùng thì giành vị trí thứ hai. Vậy mà liên trưởng vẫn không hài
lòng, nói rằng lần sau sẽ đạt vị trí đầu tiên."
Ba người nghe vậy đều nở nụ cười, Tống Hiểu Vĩ vuốt ve ly trà trong
tay, mang theo vẻ mặt ôn hòa đang chìm trong kí ức: "Trong liên chúng
tôi, thậm chí toàn bộ người trong sư đoàn hầu như ai cũng biết bối cảnh
của Liên trưởng, nhưng từ khi anh ấy được điều đến chỗ chúng tôi đều
chưa hề nghe anh ấy đề cập đến, hai năm qua anh ấy hoàn toàn dùng năng
lực của bản thân để nói chuyện,