pacman, rainbows, and roller s
Mùa Đông Dài

Mùa Đông Dài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323693

Bình chọn: 9.00/10/369 lượt.

trong mắt tôi, liên trưởng của chúng tôi chính là một con người kiêu ngạo." Anh ấy nhìn Hà Tiêu, "Chị dâu, chị

nói xem, một người như vậy, tôi làm sao có thể để anh ấy vì chuyện của

tôi mà phân tranh với lãnh dạo trong sư đoàn, khiến toàn bộ mọi người

trong sư đoàn bàn luận về anh ấy. Anh ấy không nên cũng không thể như

vậy, anh ấy nên tự hào, bởi vì anh ấy xứng đáng với bộ quân trang này."

Hà Tiêu lắng nghe, lộ vẻ cực kì cảm động.

Ánh mắt của cô hơi ướt át: "Vậy anh không muốn ở lại à?"

"Tôi muốn chứ." Dường như anh ấy không hề do dự, "Kể từ sau khi nhận

được lệnh xuất ngũ, tôi đi đến chỗ nào, đều nhìn thêm mấy lần để ghi

nhớ, vì sau này cũng không thể nhìn thấy nữa rồi. Chúng ta đây, cũng

không có bản lĩnh để ở lại quân đội cả đời, cũng chỉ có thể hy vọng xa

vời là có thể được ở lại mỗi khi hết niên khóa, ở lại nhiều hơn mấy năm

nữa. Mọi người cũng chỉ nghĩ như vậy, nhưng ở quân đội là phải đánh

giặc, đó không phải là nơi thu nhận. Bản thân tôi ở đó tám năm, được dạy dỗ và rèn luyện, học được kỷ luật và những yêu cầu cơ bản về bản thân,

vậy nên cuối cùng tôi không thể làm mất mặt toàn bộ liên đội. Ngoài

những thứ đó, tôi còn có những đồng đội, có là món đồ quý báu nhất mà

quân đội có thể tặng cho tôi, tôi không bỏ được, tôi sẽ quý trọng cả

đời."

Vẻ mặt khi nói lời này của Tống Hiểu Vĩ nghiêm túc và kiên định như vậy, khiến Hà Tiêu cảm thấy khâm phục, lại cảm thấy đáng tiếc.

Lấy lại tinh thần, Hà Tiêu nghe thấy giáo sư Triệu nói: "Ngược lại, lính của nó cũng biết suy nghĩ cho nó, nhưng mà tiểu tử này từ nhỏ đã bướng

bỉnh, nếu mà bản thân nó không muốn buông tha, cho dù người ta nói như

thế nào thì cũng vô dụng. Có đôi khi, thật sự không biết là chuyện tốt

hay chuyện xấu."

Cúi đầu thở dài một hơi.

Trên lầu truyền đến tiếng đóng cửa, Hà Tiêu và giáo sư Triệu đưa mắt

nhìn nhau, đứng dậy đi lên lầu, khi đi đến khúc quanh, thì nhìn thấy

Trình Miễn hơi nhíu lông mày, có vẻ hơi bất đắc dĩ phủi phủi phía sau

quần, từ từ đi xuống.

Cảnh tượng này, khiến Hà Tiêu không nhịn cười được: "Có phải lại bị đá hay không?"

Trình Miễn cũng có chút mất tự nhiên: "Cười trên nỗi đau của người khác

như vậy à? Anh thấy tối nay chắc chắn phòng này sẽ phải mở ra rồi."

Nói xong thì thấy Hà Tiêu trừng mắt nhìn anh.

Anh đứng trước mặt cô, đưa mắt nhìn cô mấy giây, đưa tay kéo cô vào

trong ngực. Hà Tiêu sợ Trình Kiến Minh vẫn còn ở trên lầu, không dám làm loạn, nhưng Trình Miễn cũng không buông tay: "Đừng nhúc nhích, để anh

ôm em một cái nào."

"Làm sao vậy?" Cô muốn nhìn anh, lại bị anh ôm thật chặt .

"Không có việc gì đâu." Cọ cọ lên trên vai của cô, Trình Miễn nhỏ giọng nói.

Nhưng mà chợt cảm thấy có chút an ủi. Khi cảm xúc của anh rơi xuống thấp nhất, cô có thể ở bên cạnh anh, khiến anh cảm thấy, có chút gì đó, mà

anh có thể nắm chặt .

Như thế, cũng đủ rồi.

Năm nay, liên trinh

sát vui vẻ chia tay nhau, có thể nói trong mấy năm gần đây, lần này tổ

chức náo nhiệt nhất. Không chỉ có tất cả người trong liên tham dự, còn

có người thân theo quân của một số lão binh nữa, còn có —— bạn gái của

thủ trưởng liên đội, tất cả đều có mặt.

Trước khi đến, Hà Tiêu cũng hơi do dự. Trình Miễn đưa ra cho cô hai lý

do, đầu tiên là Triệu Tuệ Phương, người thân của Tiểu Tống rất dễ xấu

hổ, nếu cô không đi sợ là sẽ ngượng ngùng chết mất. Thứ hai là, anh hi

vọng vào dịp này, cô có thể có mặt.

Tiệc chia tay được tổ chức ở câu lạc bộ của liên trinh sát, hơn mười cái bàn đều bị một vòng người vây quanh, trên bàn bày đầy rượu, thức ăn và

trái cây. Giống như thường ngày, không quý giá, nhưng số lượng thì nhiều hơn, đảm bảo đầy đủ. Hà Tiêu và Triệu Tuệ Phương ngồi ở bàn dành cho

người thân, nhiều lúc, tầm mắt của cô lại rơi trên người của Trình Miễn, và binh lính của anh. So sánh với việc vui vẻ chia tay nhau, vào giờ

phút này cảnh tượng càng giống một cuộc cuồng hoan hơn, một cuộc cuồng

hoan thuộc về đấng mày râu trong quân đội.

Trong chén tráng men rót đầy rượu, giữa tiếng cụng ly liên tiếp, chỉ đạo viên Từ Nghi đứng lên, anh giơ cái ly lên, đứng trước mặt của mọi

người. Có thể là do uống rượu, trên khuôn mặt trắng noãn trước đó đã đỏ

bừng lên.

Anh xoa xoa lông mày, nhìn mọi người: "Mọi người cứ uống đi, bây giờ đứng ở đây, tôi muốn nói mấy câu."

Hình như khi Từ Nghi say rượu thì có tình người hơn, rượu làm tinh thần

hăng hái hơn, nhưng nói chuyện không không lưu loát như trước nữa.

"Trước khi tổ chức tiệc chia tay, trong buổi họp chi bộ Đảng, chúng tôi

đã bàn bạc xem ai sẽ lên phát biểu. Liên trưởng của các cậu đâu rồi,

không phải cậu ấy muốn tôi nói trước à, nói tài ăn nói của tôi tốt, lời

nói đã hạ bút thành văn rồi. Trong lòng tôi nghĩ sao tiểu tử này lại đẩy công việc bản thân không muốn làm giao cho tôi...tôi thì nói chuyện với mọi người cũng không ít, nhưng đều là giáo dục chính trị, tôi đoán có

lẽ trước đó, mọi người đã nghe đến phiền rồi. Nói thật đi, có phiền

không vậy?"

Trình Miễn nghe thế thì cười một tiếng, các chiến sĩ cũng hi hi ha ha trả lời: "Báo cáo Chỉ đạo viên, không hề phiền