
, nhìn
cô không chớp mắt.
Hà Tiêu sợ run lên, đi đến nhìn anh: "Đã tỉnh rồi à? Có muốn uống nước không?"
Trình Miễn muốn nói không cần đâu, nhưng cổ họng khản khô nên không nói
ra lời, đành phải nhìn Hà Tiêu một cách vô tội. Đồng chí Tiếu Tiếu hừ
nhẹ một tiếng, mở nắp bình giữ nhiệt, rót chén nước đưa cho anh.
Uống xong chén nước, Trình Miễn mới có thể mở miệng nói chuyện, anh khều khều bàn tay của Hà Tiêu, ý bảo cô nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tiếu Tiếu,
tuyết rơi kìa."
Hà Tiêu ghé mắt, mượn ánh đèn đường ở bên ngoài, thật sự thấy được ngoài cửa sổ, từng mảng bông tuyết đang bay múa đầy trời. Sau khi ý thức được điểm này, tiếng bông tuyết đập vào cửa sổ, cũng vang lên cực kì vang
dội.
Hà Tiêu hơi mím môi, nở nụ cười: "Không phải là anh không thích ngày tuyết rơi sao?"
Trình Miễn không lên tiếng, kéo Hà Tiêu ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó thì tự động gối đầu lên trên chân cô. Hà Tiêu bị động tác này của anh
chọc cười, sau đó mới có phản ứng: "Có phải vừa rồi anh đã tỉnh rồi
không? Không hề say? Lại trêu chọc em hả."
"Không có." Giọng nói của anh trầm thấp cũng rất dịu dàng nói, "Anh ngủ
thiếp đi, chỉ là cảm thấy được nằm lên cái gối rất thoải mái."
Hà Tiêu bán tín bán nghi, chọc chọc xuống cái trán của anh. Trình Miễn
thừa cơ bắt lấy tay của cô, nắm chặt trong lòng bàn tay. Khoảng thời
gian yên tĩnh như thế này khiến Hà Tiêu cực kì hưởng thụ, cô cúi đầu
nhìn chăm chú vào dáng vẻ đang nhắm mắt của anh, lông mi nhỏ dài, cong
cong khẽ động, làm cho cô nhìn đến say mê.
Đột nhiên, Trình Miễn mở to mắt, liếc mắt nhìn cô, rồi lại nhắm lại ngay lập tức: "Nếu như không phải ngày mai cần dậy sớm tiễn lão binh, nhất
định anh sẽ đòi đền bù ở đây luôn, xem em nhìn anh như thế nào."
Muốn làm gì đây. Hà Tiêu nhỏ giọng lẩm bẩm, gãi gãi lỗ tai của anh.
"Ngày mai sẽ đưa tiễn bọn Tiểu đội trưởng Tống đi à?" Cô nhỏ giọng hỏi.
Trình Miễn ừ một tiếng.
"Thật là nhanh."
Cô nhỏ giọng cảm thán, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt cảm thấy hơi buồn bã.
“Em vẫn nhớ, có một năm ở đại viện cũ, tuyết cũng rơi xuống lớn như vậy, cũng là thời điểm lão binh giải ngũ, em đang chơi một mình ở chỗ xà
kép, nhìn thấy trong thao trường cách đó không xa có rất nhiều binh lính đứng xếp thành hàng. Bọn họ là những chiến sĩ phải rời đi năm đó, đứng
trong thao trường hướng về phía quân kỳ thêu bốn chữ “Sư đoàn pháo binh
hai” tháo quân hàm trên vai và huy hiệu trên mũ xuống, không có một
người nào nói chuyện, cũng không có ai khóc. Khi đó, em còn nhỏ, mặc dù
không hiểu chuyện, nhưng dường như cũng bị khoảnh khắc yên lặng đó làm
cho xúc động, cảm thấy hơi thương cảm."
Nói xong, cô cảm thấy Trình Miễn nắm tay cô chặt hơn, giống như đang nói anh có thể hiểu được.
Thật ra thì, đừng thấy anh lớn lên trong đại viện bộ đội, nhưng nói cho
cùng thì con trai thường hay thờ ơ, trước khi đến trường quân đội, nhận
thức của anh đối với quân đội phần lớn là đến từ bậc cha chú, ông nội,
mà hầu hết những người này đều rời khỏi cấp cơ sở đại đội nhiều năm rồi, chức quan lại cao. Ấn tượng duy nhất khiến anh khắc sâu, chính là năm
mà Hà Tiêu mới chuyển đến.
Khi đó, trong đại viện có không ít người chuyển đến, để tăng cường phòng vệ, mỗi tháng đều có hai binh lính được điều đến từ tất cả các doanh
trong lữ đoàn đến để canh gác. Đến thời điểm xuất ngũ, bởi vì trong tiểu đội có hai lão binh xuất ngũ, nên khoảng thời gian đó, hàng ngày cứ nửa tiếng trước khi còi báo rời giường lại có thể nghe thấy loa phát ra đủ
thể loại hành khúc. Anh thường xuyên bị đánh thức, nhưng lại lật người
ngủ thiếp đi. Năm thứ hai, thì không buông thả như vậy nữa, có thể bởi
vì có người phản ánh với người trong nhà.
"Không chịu để tâm gì cả." Hà Tiêu trêu anh, "Em còn nhớ, năm đó thân
thể em không tốt lắm, nửa đêm thường ho khan rồi tỉnh lại, nghe những
bài hát buồn như vậy, lại càng không ngủ thêm được nữa."
Trình Miễn cười, sau đó mới nói: "Anh nhớ khi vừa mới tốt nghiệp, ông
nội muốn giữ anh ở Bắc Kinh, làm cấp dưới của bác trai. Lúc đó anh đã
suy nghĩ, rồi vẫn lựa chọn nơi này."
"Tại sao vậy?"
"Không tại sao cả." Anh nhẹ nhàng nói, "Anh cực kì hâm mộ, hâm mộ tình
cảm của những chiến sĩ này. Tình cảm của người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết
mà không hề bị bó buộc, tình bạn vững chắc, đồng cam cộng khổ, khiến cho anh không nhịn được mà muốn được cảm nhận một lần."
Anh cũng từng nói lời này trước mặt ông nội Trình, ông cụ nghe xong chỉ
cười, không có một lời khuyên nhủ. Bây giờ nghĩ lại, nụ cười đó của ông
cụ, rất có hàm ý, rất có tầm nhìn xa trông rộng. Lão nhân gia ông biết
rõ anh đến nơi này chắc chắn sẽ gặp cản trở, nhưng cũng có tư tưởng muốn rèn luyện anh, bởi vì chỉ có như vậy, anh mới có thể thực sự trưởng
thành. Quả thật, anh cũng đã bị dạy dỗ, nhưng mà lần này làm công việc
phục viên và chuyển nghề, phản ứng của anh lớn như vậy, cũng không chỉ
bởi vì anh nghĩ quá đơn giản, mà do anh đã mong đợi quá nhiều đối với
nơi này.
Đối với anh mà nói những người trong Quân đội giải phóng nhân dân Trung
Quốc chính là đại diện cho lực lượng vũ trang bả