Polly po-cket
Mùa Đông Dài

Mùa Đông Dài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323774

Bình chọn: 8.5.00/10/377 lượt.

ễn, Tống

Hiểu Vĩ lại chủ động đến tìm anh. Khuôn mặt trẻ tuổi chất phác bao hàm

bởi ý cười, mặc bộ quân phục cũ đã bị tháo quân hàm xuống, bên trong mặc chiếc áo len mới tinh màu xanh dương. Tính toán, mới chỉ đúng hai ngày

không nói chuyện với cậu ấy, nhưng Trình Miễn cảm thấy, dường như từ

trong ra ngoài Tống Hiểu Vĩ cũng không giống trước nữa .

"Có chuyện gì sao?" Trình Miễn rót cho cậu ấy chén nước, rồi mời cậu ấy ngồi xuống.

Đến lúc này, Tống Hiểu Vĩ cũng không khách khí với anh nữa, sau khi ngồi xuống thì lấy một cái túi ra.

"Đây là cái gì?" Trình Miễn nhíu nhíu mày.

Tống Hiểu Vĩ Tiếu Tiếu: "Đối tượng của tôi khâu hai cái lót giày và giày

bằng vải bông, nói rằng để cho tôi đưa cho liên trưởng."

Trình Miễn mỉm cười: "Mọi người đã phải đi, lại còn làm quà tặng nữa à."

"Cái này cũng không giống vậy." Tống Hiểu Vĩ lấy mấy thứ đó ra, để trước

mặt Trình Miễn, "Ban đầu cô ấy muốn mời chị dâu và liên trưởng ăn bữa

cơm, nhưng hai người đều không đồng ý, sợ tốn tiền của chúng tôi. Người

nhà quê cũng không có gì có thể chọn làm quà, cũng không có gì có thể

biểu đạt sự biết ơn trong lòng chúng tôi, chỉ có những món đồ tự làm

này, mặc dù không đẹp mắt, nhưng mà thật sự ấm áp."

Trình Miễn

cầm lấy một đôi giày, đưa lên trước mắt, nhìn ngắm cẩn thận, sờ sờ bên

trong, rồi cười nói: "Đúng là rất ấm áp, nhưng mà tuổi của tôi không

dùng cái này được, để tôi cầm về nhà cho cho cụ ông của tôi dùng vậy."

Nói lời này ra, chính là đã muốn nhận. Tống Hiểu Vĩ Tiếu Tiếu nói đồng ý.

Đột nhiên nhớ tới cái gì đó, Trình Miễn nhìn Tống Hiểu Vĩ rồi hỏi: "Gọi cô

ấy là đối tượng, nghe ý này của cậu, là chuẩn bị tiếp nhận người ta à?"

Tống Hiểu Vĩ ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Tôi đã thông suốt rồi, thay vì lo

lắng sau này sẽ để cô ấy chịu khổ chịu tội, thà rằng bắt đầu từ bây giờ

cố gắng, để cho cô ấy trải qua cuộc sống tốt hơn."

Có giác ngộ rồi.

Trình Miễn rất hài lòng: "Vậy bây giờ trong lòng đã ổn định chưa?"

"Đã ổn định rồi." Tống Hiểu Vĩ ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Trình Miễn,

"Liên trưởng, chỉ đạo viên nói rất đúng, người ta không sống mãi trong

quá khứ, cần nhìn về phía trước, chỉ cần bản thân tôi không thẹn với

lương tâm, thì sẽ vượt qua được tất cả."

Trả lời thẳng thắn như

vậy, tự đáy lòng Trình Miễn cảm thấy rất vui mừng. Hình như không cần

anh nói gì lời an ủi nữa rồi, anh vỗ vỗ bả vai Tống Hiểu Vĩ, âm thanh

trầm thấp mà có lực: "Tốt lắm."

Buổi chiều, cả sư đoàn doanh trinh sát mở hội nghị toàn thể, sau khi kết

thúc, ngoài ý muốn Trình Miễn nhận được điện thoại của cha mình Tư lệnh

phó Trình Kiến Minh, nói anh gần tối về nhà một chuyến.

Trình Miễn quay về phía điện thoại nhíu mày: "Con có một đống chuyện, về nhà làm gì vậy?"

Tiểu tử thúi này.

Trình Kiến Minh không vừa ý nói: "Con còn bận hơn so với ba à?"

"Không dám so sánh với ngài ạ." Trình Miễn cười hắc hắc, "Khỏi cần nhìn sao

trên bả vai ngài ít hơn so với con, nhưng vạch thì con không sánh được.”

"Bớt nói nhảm đi cho tôi nhờ." Trình Kiến Minh bị anh chọc cười, "Bảo con về thì con về đi, không cần xin phép với cấp trên, ba đã điện thoại cho

lão Chu doanh của con rồi."

Trình Miễn a một tiếng, "Ngài còn ra mặt cho con đi cửa sau, nể mặt con quá nha."

Cúp điện thoại, Trình Miễn chào hỏi với Từ Nghi, rồi lái xe của lão Chu về căn cứ đại viện. Xe dừng hẳn lại, trong nháy mắt đẩy cửa vào, khi nhìn

thấy người trong viện, anh có hơi hoài nghi có phải mình hoa mắt hay

không.

Hà Tiêu đang ngồi ở cửa ra vào, tưới cho những cây hoa do

giáo sư Triệu trồng, nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại, khi nhìn thấy

Trình Miễn thì cũng hơi hơi sững sờ.

Trình Miễn hoàn hồn một

chút, thì ra là ông cụ vô cùng lo lắng gọi anh về là vì chuyện này. Đè

nén mừng rỡ trong lòng xuống, anh đi đến, rồi đỡ cô dậy.

"Đến lúc nào vậy?" Anh hỏi.

". . . . . . Vừa tới không bao lâu."

"Có phải Giáo sư Triệu gọi điện thoại bảo em đến hay không, nói anh sẽ về?" Liên trưởng Trình nhíu mày hỏi.

Gặp qua người nào hay tự kỷ tự yêu bản thân như vậy không? Đúng là Giáo sư

Triệu bảo cô đến, nhưng cũng không nói anh muốn về. Hà Tiêu ngẩng đầu

nhìn anh, "Lão binh còn chưa đưa tiễn xong, sao anh có thời gian mà về

vậy?"

"Ừ, anh về thăm hai người một chút." Hôm nay, Hà Tiêu mặc

chiếc áo len màu xanh thẫm mà lần trước mặc đi Tây Bắc, nhìn thấy nó,

Trình Miễn khó tránh khỏi phân tâm. Anh nắm lấy bàn tay của cô, "Có lạnh không? Đi vào nhà với anh nào."

Hà Tiêu đẩy tay anh ra: "Đừng làm loạn, hôm nay Trình bá bá ở nhà đấy."

"Vậy thì có cái gì phải sợ?" Trình Miễn buồn cười nói, "Sớm muộn gì cũng là vợ anh, ông ấy sẽ quen thôi."

"Em không quen có được không?"

Hà Tiêu dẩu môi, Trình Miễn nhìn thấy hoàn toàn bị mê hoặc, ngay sau đó thì không nhịn được nữa, hôn cô.

"Tiếu Tiếu, dì cả của em hẳn là qua rồi phải không?"

Hà Tiêu đỏ mặt nhìn anh: "Hỏi cái này làm gì?" Cúi đầu nhỏ giọng nói, "Hết lâu rồi."

"Vậy tối hôm nay ở lại nhé." Trình Miễn nói rõ ràng quả quyết, sau đó lại thay đổi chủ ý, "Không, hay là anh về với em nhé."

Hà Tiêu cự tuyệt ngay lập tức: "Tuệ Phư