XtGem Forum catalog
Mùa Đông Dài

Mùa Đông Dài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323785

Bình chọn: 10.00/10/378 lượt.

.

Khi đoàn người Trình Miễn

chạy đến, Hạ Thanh đang tóm lấy một người lính gác cổng chửi ầm lên:

"Con mẹ nó anh biết tôi là ai không anh còn dám ngăn cản tôi? Còn anh

nữa ——" cậu ta chỉ vào một người lính gác khác rồi nói, "Đeo băng đỏ thì giỏi à? Hôm nay tôi sẽ nói cho người biết, để tôi thấy các ngươi không

vừa mắt đã lâu rồi, một nhóm quân cảnh, mẹ nó tự coi mình là Thiên Vương lão tử, gặp ai cũng dám chỉ chỉ chỏ chỏ? Tôi cảnh cáo các người nhé,

đừng có chọc giận tôi, xem tôi dám giết chết các người không!"

Tiểu đội trưởng tiểu đội hai và Triệu Tiểu Quả chưa từng nhìn thấy bộ dạng

này Hạ Thanh, trong lúc nhất thời có phần trố mắt đứng tại chỗ. Chỉ có

Trình Miễn tiến lên phía trước, ngửi thấy cả người toàn mùi rượu của cậu ta, mới biết hôm nay cậu ta ở bên ngoài uống rất nhiều.

Đội quân cảnh và chiến sĩ canh gác cũng không nói chuyện, dáng vẻ muốn xem náo

nhiệt. Hạ Thanh mắng chửi chưa sảng khoái, liếm liếm khóe miệng muốn mở

miệng ra nữa, Trình Miễn quét mắt nhìn bốn phía một vòng, đi lên túm lấy cánh tay đang chỉ chỉ trỏ trỏ của cậu ta.

"Bỏ tay xuống, đi về với tôi mau."

Hạ Thanh có lẽ không ngờ thật sự có người dám đi lên chọc mình, cố gắng

trợn to cặp mắt say sỉn, nhìn người đứng trước mặt, a một tiếng: "Anh

là ai hả?"

" Hạ Thanh! Uống không ít nhỉ, ngay cả tôi cũng không

nhận ra được?" Trình Miễn lười phải nói nhảm với cậu ta, cũng không muốn tiếp tục ở cổng làm mất mất mặt người của liên trinh sát bọn họ, ra

hiệu bảo hai người kia ở phía sau tiến lên bắt cậu ta đi.

Hạ

Thanh dựng lông mao lên, thuận tay hất tay tiểu đội trưởng tiểu đội hai

và Triệu Tiểu Quả ra: "Tôi nói đừng có động vào tôi! Cút ngay! Cút

ngay!"

Cậu ta trợn tròn mắt nhìn bọn họ, trong đêm tối, thật sự có một chút dọa người.

Nhưng dù sao Trình Miễn cũng không bị dọa sợ, làm ầm ĩ lâu như vậy, cho dù

tính nhẫn nại của anh tốt như thế nào cũng bị mài hết, huống chi đối với Hạ Thanh, căn bản anh cũng không thể có tính khí tốt. Chẳng qua trước

mặt nhiều người như vậy, anh không thể động thủ, đầu tiên là mặt mũi và

vấn đề tác phong của liên trinh sát, hai là chuyện này liên quan đến cá

nhân anh, cán bộ đánh binh lính, trước không nói đến đúng hay sai, đoán

rằng đối với liên trưởng như anh là có bất lợi.

"Hai người các

cậu không làm được, vậy thì nhờ các anh em của đội quân cảnh giúp một

tay, khiêng tiểu tử này về hộ tôi." Lời này đúng là nói với những người

khác, nhưng tầm mắt của Trình Miễn cũng không rời khỏi người Hạ Thanh

một khắc nào cả. Ánh mắt lạnh lẽo, giống như bị ngâm trong băng vậy.

Hạ Thanh cao lớn vạm vỡ, nhưng cũng không đấu nổi bốn người nâng lên. Khi

bị nâng lên, thì bắt đầu oa oa kêu: "Thả tôi xuống! Mẹ nó nhanh thả tôi

xuống! Anh là ai dám bảo bọn họ làm vậy với tôi hả?"

"Tôi là liên trưởng của cậu."

Trình Miễn nói năng có khí phách, nhưng không ngờ Hạ Thanh lại lập tức càn rỡ cười to: "Ha ha mẹ nó thật trêu chọc! Tôi sợ liên trưởng anh à! Anh chỉ là liên trưởng thôi! Mẹ nó, tất cả đều là “tiểu bạch kiểm” thôi!"

Nghe xong lời này, sắc mặt của tiểu đội trưởng tiểu đội hai và Triệu Tiểu

Quả chợt thay đổi. Ở liên của bọn họ, chưa có ai dám mắng trước mặt

Trình Miễn như vậy, tên Hạ Thanh này nhất định là bị nước tiểu ngựa đổ

vào nên đầu óc bị hôn mê rồi.

Trình Miễn cũng tức giận đến sắc

mặt trắng bệch, anh túm cổ Hạ Thanh, dùng sức mạnh để kìm chế làm cậu ta không thể động đậy: "Có giỏi thì nói lại lời cậu vừa nói một lần xem?"

Hạ Thanh khó thở, cố gắng thoát ra: "Tôi nói anh là đồ "tiểu bạch kiểm" đấy, con mẹ nó anh buông tay ra!"

Rốt cuộc lần này Trình Miễn cũng không nhịn được nữa, vung tay đánh một

quyền vào bụng của cậu ta, đánh cho Hạ Thanh không nhịn được mà kêu gào, sau đó thì không có âm thanh nào nữa, lần này chắc cậu ta bị đánh rất

đau rồi.

"Nhốt vào phòng tạm giam! Sau khi trời sáng thì đi mời tham mưu trưởng Chu!"

Trình Miễn lạnh lùng nói. Bây giờ, anh không nể mặt ai hết, tiểu tử này không biết xấu hổ đúng không? Vậy thì anh sẽ làm cho cậu ta hoàn toàn lộ mặt

trước toàn bộ sư đoàn, kể cả người cậu tham mưu trưởng quý báu kia!

Chỉ vẻn vẹn chỉ một đêm, chuyện xảy ra ở cổng đã truyền khắp toàn bộ doanh trại.

Bị nhốt trong phòng tạm giam, sau khi Hạ Thanh tỉnh táo lại mới nhớ đến

chuyện tối ngày hôm qua thì cả người cũng bối rối, đối diện với vách

tường, nói không nên lời, cái khác thì anh không nhớ rõ lắm, cả đầu đều

là câu nói anh mắng chửi Trình Miễn và khi bị đánh một quyền kia. Một

chút lý trí còn sót lại đủ cho anh hiểu rằng, Trình Miễn hoàn toàn bị

anh chọc giận rồi.

Về người Liên trưởng này, từ khi anh ấy được

điều tới, Hạ Thanh ngày đó từ chỗ cậu anh đã biết bối cảnh của anh ấy,

ngay từ đầu anh cũng không coi trọng anh ấy, nghĩ rằng liên trưởng và

bản thân không khác nhau gì cả, chẳng qua là được dát vàng ở trường quân đội, đương nhiên khi quay về sẽ là sĩ quan. Sau thấy anh ấy thành thật

nghiêm túc dẫn binh, anh còn hơi khinh thường, nghĩ rằng người này không chỉ muốn nổi bật mà đầu óc còn có vấn đề. Ngẫm lại, nhìn anh cũng giống mấy anh em tr