
ợc tự nhiên, nghiêm túc mà nói, giờ phút này anh đã
không phải là liên trưởng của cậu ấy, anh không cần phải áp đặt quan hệ
cấp dưới để tạo quyền uy đến nói chuyện với cậu ấy. Rốt cuộc, bọn họ có
thể nói chuyện, giống như một người bạn cũ vậy.
"Hành lí về nhà đã thu thập xong chưa?"
"Có cái gì để thu dọn đâu? Em chỉ muốn biết, trong doanh trại có cái gì có
thể để em mang về, đều nộp lên hết rồi!" Nói đến đây, Trương Lập Quân có hơi tức giận.
Vậy bộ đội cũng là một trong những nơi không hợp
tình người quá, nhưng khi đối mặt với Trương Lập Quân, Trình Miễn cũng
không thể nói như vậy.
"Mới vừa rồi không phải còn nói một ngày ở bộ đội coi như một ngày là binh lính, sao bây giờ lại oán trách vậy ?"
Trình Miễn đưa tay sửa sang lại cổ áo của cậu ấy, "Trên bảng nội qui đã
ghi rõ ràng, cậu thông cảm một chút đi."
"Em biết rõ."
Đầu Trương Lập Quân gục xuống. Anh cũng chỉ là oán giận ngoài miệng, anh
luyến tiếc quân trang đẹp đẽ mà oai hùng này, nhưng cũng hiểu rằng, bộ
quân trang này, chỉ có thể mặc ở đây, tài năng mới ý nghĩa có chân
chính.
"Trương Lập Quân, mấy ngày nữa sẽ phải rời khỏi nơi đây rồi, tôi có thể có một yêu cầu với cậu không?"
Trương Lập Quân đứng nghiêm theo bản năng: "Liên trưởng, ngài nói đi."
Trình Miễn cười nhìn cậu ấy: "Mặc dù bình thường cậu cũng là người hay tạo
phiền phức trong liên, nhưng tiểu đội trưởng Tống của các cậu vẫn nói
cậu là một binh lính tốt, tôi cũng cho là như thế. Hiện tại, cậu phát
hãy huy hình tượng binh lính gương mẫu, dẫn dắt những lão binh xuất ngũ
khác, giữ vững sự nhiệt tình khi tham gia quân ngũ đến ngày đó, được
không?"
Lời nói này của Trình Miễn có chút hàm súc, nhưng anh tin tưởng rằng Trương Lập Quân nghe sẽ hiểu. Đây là thời điểm lão binh giải ngũ bị phân tán
tư tưởng nhất, lần từ biệt này, không biết năm nào mới gặp lại, vậy nên
có ơn thì trả ơn, có oán thì sẽ báo oán, dù sao cũng không phải lo lắng
bị xử phạt nữa. Vì vậy, việc ẩu đả đánh người, mỗi năm đều có một hai
người như vậy. Cho nên đến lúc này, trừ những công việc nặng nề tiếp sau đó, đè ở trên đầu thủ trưởng trong liên còn có một nhiệm vụ quan trọng
nhất nữa, chính là duy trì ổn định.
Quả nhiên, Trương Lập Quân
nghe xong thì nở nụ cười, đồng thời cũng hơi chán nản: "Liên trưởng
trong cảm nhận của anh, em chính là một cái gai lớn đúng không?"
Trình Miễn cũng không giữ mặt mũi cho cậu ta: "không phải à, cậu mà yên phận một chút, có thể phải đi sớm như vậy à?"
"Được!" Trương Lập Quân giơ tay đầu hàng, "Tôi sẽ nghe lời ngài."
Hai người cùng quay về liên trinh sát, lúc sắp chia tay, Trương Lập Quân
gọi Trình Miễn lại, nhìn anh như muốn nói rồi lại thôi. Một lúc lâu sau, mới nói: "Liên trưởng, tiểu đội trưởng của bọn em có phải thật sự không được giữ lại không?"
Trình Miễn không trả lời mà hỏi lại: "Hai ngày nay, thấy cảm xúc của Tống Hiểu Vĩ như thế nào rồi?"
Trương Lập Quân nhíu mày suy nghĩ: "Cảm xúc à, thì thỉnh thoảng hay ngẩn
người, nhắc tới chị dâu, cũng không vui mừng giống trước đây nữa."
Trình Miễn hiểu đại khái điểm mấu chốt, chắc là Tống Hiểu Vĩ lại đang rối rắm chuyện của bản thân và Triệu Tuệ Phương. Trước đó, cậu ấy quyết tâm
vạch ra kế hoạch ở lại bộ đội, lại cảm thấy nắm rất chặt, mặc dù tương
lai vẫn còn gặp phải vấn đề xuất ngũ, nhưng cấp bậc cao nhất tầng, chính sách giữ lại cũng không giống nhau. Bây giờ rời khỏi cấp bậc này, cũng
chỉ có thể lấy được một khoản phí mà thôi, hơn nữa chuyện này lại đến
bất ngờ, sau khi về quê phải đi con đường nào sợ là Tống Hiểu Vĩ cũng
chưa suy nghĩ đến, nhìn tính cách trầm ổn của cậu ấy, không muốn cô gái
đi theo mình chịu khổ, cho nên có lẽ sẽ muốn từ chối chuyện hôn sự này
rồi.
Trình Miễn có đôi
khi chán ngấy tính cách quá thận trọng này của cậu ta, nhưng nghĩ lại,
người này cũng là vì có trách nhiệm với con gái nhà người ta, cho nên
anh còn có thể nói cái gì nữa?
Vỗ vỗ bả vai của Trương Lập Quân,
Trình Miễn nói: "Chuyện này cậu cũng đừng quản, về vấn đề tính cách,
cuối cùng hai người họ phải từ từ tiếp xúc thôi."
Quay về kí túc
xá, Trình Miễn vừa mới ngồi vững, thì điện thoại của Hà Tiêu gọi đến.
Nhìn trên màn hình điện thoại di động hiện lên cuộc gọi đến, Trình Miễn
ấn nút tiếp nghe ngay lập tức.
"Trình Miễn?" Kết nối đột ngột, bên kia giống như có chút bất ngờ, "Bây giờ có bận không?"
"Em đặc biệt chọn lúc anh bận rộn để gọi điện thoại à?"
Hà Tiêu không biết nói gì mất một lúc, nói đi nói lại người này từng giây
từng phút đều bận rộn, khi nào thì rảnh rỗi như vậy. Vì vậy xem nhẹ sự
trêu chọc của anh, đi thẳng vào vấn đề: " Người thân của Tiểu Tống nói
hai ngày nữa phải quay về, muốn mời anh với em ăn bữa cơm, anh có thời
gian rảnh không?"
"Ăn cơm gì?" Trình Miễn hơi mỉm cười, "Có chút tiền dư thừa thì sao không đi mua mấy món đồ về làm quà cho mấy người ở quê."
"Em cũng nói như vậy, nhưng cô ấy không nghe, cho nên em muốn anh nói với tiểu đội trưởng Tống một chút."
"Cũng được, lát nữa anh sẽ nói chuyện với cậu ấy, ngoài ra em thay anh giữ
Triệu Tuệ Phương ở lại hai ngày nữa, đến