
lúc đó để hai người này gặp
nhau đi."
Hà Tiêu vừa nghe, vừa cười: "Đúng lúc tiểu đội trưởng Tống có cơ hội nghỉ ngơi, nộp báo cáo kết hôn luôn."
"Không phải nghỉ phép, " Trình Miễn khe khẽ thở dài, " Năm nay, Tống Hiểu
Vĩ không thể ở lại, kết thúc hai kỳ rồi, giải ngũ rồi."
"Giải
ngũ?" Nghe thấy thông tin đó, Hà Tiêu cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ,
"Sao em không có nghe người nhà của anh ấy đề cập đến?"
"Có thể Tống Hiểu Vĩ còn chưa nói cho cô ấy biết, cho nên Tiếu Tiếu trước tiên em đừng nói với cô ấy."
Hà Tiêu ừ một tiếng: "Em biết có chừng mực."
Nghe thấy âm thanh mềm mại bên đầu kia của điện thoại, đột nhiên Trình Miễn cực kì muốn được nhìn thấy cô: "Tiếu Tiếu."
"Dạ?"
"Nhớ anh không?"
". . . . . . Không nhớ ."
Anh Tiếu Tiếu, biết cô nghĩ một đằng nói một nẻo: "Anh nhớ em lắm, nhớ vô cùng."
Ở bên này, khuôn mặt Hà Tiêu hơi phớt hồng: "Anh nói chuyện cũng không nhìn xem bên cạnh có người hay không à?"
Có người thì sợ gì?
Trình Miễn nắm chặt ống nghe: "Tiếu Tiếu, báo cáo kết hôn anh đã nộp lên rồi, trong khoảng thời gian này đợi anh hết bận, rồi mình đi lĩnh chứng nhận nhé, được không?"
Đây được coi là cầu hôn à? Còn cách điện thoại nữa? Thật là rất không lãng mạn nhé. Quả thật Hà Tiếu có hơi đau đầu,
nhưng hô hấp của người nào đó cứ chân thành, tha thiết như vậy, truyền
qua dây điện thoại đến đây, dịu dàng bao bọc lấy cô, cô muốn nói ra chữ
"không", cũng có cảm giác cực kì khó khăn, vì vậy không thể làm gì khác
hơn là đồng ý.
"Được ạ." Cô nói.
Cúp điện thoại, Trình Miễn không kiềm chế được tâm tình, kích động đấm mấy
cái lên bao cát ở trong phòng, làm văn thư Triệu Tiểu Quả vừa mới đẩy
cửa vào sợ hết hồn.
"Liên trưởng ngài ở trong phòng làm gì vậy?"
Trình Miễn nhanh chóng khôi phục vẻ mặt, hắng giọng, rồi hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì lớn, chỉ là lúc sáng Hạ Thanh ở tiểu đội hai tìm anh để
xin phép nghỉ, anh không có ở đây, nên vừa lại gọi điện thoại đến hỏi,
cho nên em đến xem một chút."
"Bây giờ mà xin nghỉ à? Cậu ta có chuyện gì?" Trình Miễn suy nghĩ một chút: "Bảo cậu ta trực tiếp đến đây tìm tôi."
Vào khoảng thời gian này, bình thường đều không cho phép mọi người xin nghỉ đi ra ngoài, cho nên Trình Miễn không phê cũng là có lý do. Hơn nữa,
người tên Hạ Thanh này, Trình Miễn nhớ rõ, trước đó dựa theo bình bầu
dân chủ và sát hạch chuyên ngành chỉ đạt được một hai hạng mục, cậu ta
không được giữ lại. Mà sau khi mệnh lệnh được ban xuống, vậy mà cậu ta
lại không bị liệt vào danh sách quân nhân xuất ngũ.
Sao lại được
giữ lại, Trình Miễn dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng nghĩ ra. Là
người chịu trách nhiệm ở một liên đội, Trình Miễn vẫn cố gắng hết sức để duy trì sự công bằng, không để cho thành kiến chi phối bản thân. Nhưng
đối với Hạ Thanh, quả thật từ tận đáy lòng anh đã có ác cảm. Bất tài vô
dụng, cà lơ phất phơ, mặc dù cậu ta cũng không gây chuyện, nhưng cũng
không biết thân biết phận, thừa dịp khi không có người chú ý thì gây ra
chút lửa để trêu chọc khiến người ta bực bội.
Thời gian cậu ta ở
liên trinh sát còn dài hơn so với hai vị thủ trưởng, lúc nào Trình Miễn
nhìn thấy cậu ta lại thấy buồn bực, rốt cuộc người này làm như thế nào
để trà trộn vào đây được. Cũng không phải là chưa từng cố gắng uốn nắn
và dạy dỗ, nhưng tiểu tử này hoàn toàn là dầu muối không vào, bộ dạng
tôi không có lý tưởng thì anh làm gì được tôi. Cho đến bây giờ, cũng
không nghe thấy người ta nói cậu ta là tên lính có quan hệ, cho đến lần
này, Trình Miễn mới thực sự nhận được bài học kinh nghiệm.
Ngay
từ đâu, anh cố nén giận, bây giờ dần dần không có cảm giác nữa , nhưng
mà thỉnh thoảng lại cảm thấy đáng tiếc. Nếu như không có Hạ Thanh, như
vậy có lẽ những binh lính tốt đã có thể được ở lại.
Đợi cả buổi
chiều, Hạ Thanh cũng không tới tìm anh xin nghỉ, Trình Miễn bận rộn, dần dần cũng ném cậu ta ra sau đầu, đến tận buổi tối khi sắp dọn cơm, anh
nhận được một cuộc điện thoại. Là một người họ Vương làm tham mưu huấn
luyện trong sư đoàn gọi đến, người này do Đại học Kỹ thuật thông tin
giải phóng quân phân xuống, tuy nhiên, từ nhau chế độ 4 +1, đại học
chính quy dừng việc huấn luyện lại một năm, cho nên cũng coi là bạn học
của Trình Miễn.
Lẽ ra là nói chuyện cũ, nhưng nói đến một nửa,
tham mưu Vương chợt hạ thấp giọng, nói với anh: "Trình Miễn, cậu đoán
xem chiều nay đi ra ngoài mình gặp ai?"
Trình Miễn đứng trước cửa sổ, cúi đầu nhìn chậu hoa mà mình trồng, không để ý lắm đáp lại: "Người tình trong mộng của cậu à."
"Sai!" Tham mưu Vương cười cười, nói, "Mình nhìn thấy Hạ Thanh ở liên các cậu, cả người là quân trang, lên một chiếc xe quân dụng."
Đầu ngón
tay chợt bị gai hoa đâm vào, Trình Miễn nhìn giọt máu tràn ra, nhíu nhíu mày: "Có cái gì lạ đâu, tiểu tử này biết cả đường lên trời nữa ấy chứ."
"Xem lời cậu nói kìa." Tham mưu Vương chậc một tiếng, "Mình không thèm nói
chuyện khô khan nhàm chán như vậy đâu, người nâng đỡ? Tiểu tử này có
đấy, hơn nữa cũng không nhỏ đâu, cậu đoán thử xem là ai ?"
Trình Miễn thật sự rất hiếu kì về việc này: "Ai vậy?"