
nhìn chiếc kiệu đi ngang cửa nhà mình, Vệ Minh đoán đây chính là nam
nhân góa vợ từng tới cầu hôn Thanh Thu mà Thanh Thư nhắc tới, không kìm
được bất giác lắc đầu, người như vậy sao có thể lọt vào mắt nàng chứ.
Thanh
Thu ngồi trên chiếc kiệu nhỏ đi vào thành Vân Châu, tới thẳng Ngọc Lâm
uyển. Vệ Minh cầm tay nàng không rời, dẫn nàng tới Lãnh Hương các, đáng
tiếc trong uyển này chỗ nào cũng đẹp, mà nàng chưa kịp nhìn rõ đã bị kéo đi.
Lãnh
Hương các là căn phòng mà hắn vẫn thường ở mỗi khi tới thành Vân Châu,
cơ thể mệt mỏi, Vệ Minh chỉ kịp tắm rửa qua loa, rồi kéo Thanh Thu ngã
xuống giường, ôm chặt lấy eo nàng mà nói: “Ngủ với ta một lúc”.
Sau đó thì chìm sâu vào giấc ngủ.
Còn chưa tới giờ Ngọ, mặt trời vẫn lên cao, Thanh Thu sao có thể ngủ được, đợi
Vệ Minh ngủ say rồi nàng bèn ngồi dậy. Bên ngoài Lãnh Hương các có một
đội tùy tùng đứng canh, Thanh Thu có phần kinh ngạc, đám tùy tùng không
rời thế tử nửa bước này quả thật rất trung thành, họ còn thận trọng hơn
gấp trăm nghìn lần khi còn ở phủ. Thấy Thanh Thu đi ra, có hai người tự
động đi theo nàng, dường như đã nhận lệnh của chủ nhân từ lâu.
Ngọc Lâm uyển này đẹp hơn phủ thế tử trong kinh thành nhiều, ở đây trăm hoa đang đua nở, có hòn non bộ có hồ nước, khiến người ta có thể quên đi mọi ưu
phiền. Đám a hoàn người hầu trong uyển đều biết rõ mọi chuyện, không ai
là không cung kính hành lễ với nàng. Người đi đầu chính là Thanh Thư,
nói là đã chuẩn bị cơm trưa cho nàng, ngoài ra còn chuẩn bị cho nàng rất nhiều y phục cũng như đồ dùng cá nhân, mời nàng đi xem xem có hợp ý
không, ông chỉ sợ có chỗ nào hầu hạ chưa được chu đáo.
Phạm Thủ Quân sau khi nhận được tin thế tử quay lại Vân Châu, đang ăn cơm trưa
cũng vội vàng bỏ món ăn mình yêu thích nhất xuống, đi ngay tới Ngọc Lâm
uyển. Ông đến cửa rồi, lại gặp Ngô thái thú, không kịp lau mồ hôi trên
mặt, chắp tay hành lễ, “Ngô thái thú đến thật sớm”.
Ngược
lại với vẻ bề ngoài nhếch nhác của Phạm Thủ Quân, Ngô thái thú lại trông rất nhàn nhã, có một người đang quạt cho hắn ta, còn có người dâng trà
mát, “Đâu có sớm, ta đến đây được nửa canh giờ rồi”.
Nhìn
tình hình này có lẽ vẫn chưa được vào Phạm Thủ Quân cũng không cho người thông báo, thận trọng hỏi: “Vị trong đó tâm trạng không tốt, không muốn gặp chúng ta sao?”.
Mặc dù
không nhiều người biết thân phận của Vệ Minh, nhưng trước kia hắn dùng
quân sĩ của thủ thành để đi tìm Thanh Thu, nên Phạm Thủ Quân và Ngô thái thú mới biết thân phận của hắn. Không tìm thấy người thế tử muốn tìm,
họ rất bất an, sợ vì chuyện này mà lỡ mất tiền đồ. Không ngờ thế tử lại
năm lần bảy lượt quay về Vân Châu, mở rộng các ngành nghề buôn bán, cứ
như định đóng đô ở đây luôn vậy.
Tục ngữ
nói dựa vào cây cao bóng mát, thế tử Vệ Minh là tâm phúc, sủng thần bên
cạnh hoàng thượng, một câu của hắn bằng cả mười năm họ cố gắng. Người ta làm quan ai cũng vì chữ “tài”, quan vận hanh thông “tài” tự khắc đến,
mỗi lần Vệ Minh tới Vân Châu, tâm trạng thay đổi khôn lường, thường mấy
ngày liền cũng chẳng tiếp ai, lần này lại thế.
Đến cửa
Ngọc Lâm uyển họ cũng chẳng được vào, người bên trong nói thế tử mấy hôm nay hơi mệt đang nghỉ ngơi, không gặp bất kỳ ai. Hai người họ cùng ôm
một suy nghĩ, dù phải đứng đợi trước cửa nhà thế tử cả đời, cũng không
cho kẻ khác tranh mất cơ hội vào trước.
“Nghe
nói thế tử đại nhân lần này đến đây, còn mang theo một nữ tử, giờ lại
không chịu tiếp khách, lẽ nào ở trong đó…” Hai người quay sang nhìn
nhau, cùng nở nụ cười mờ ám, thế tử vì tìm nử tử mới đến thành Vân Châu, sao bọn họ lại không tìm cho hắn thêm vài người khác chứ?
Mặt trời bắt đầu lặn, Thanh Thu đã dạo khắp một lượt quanh Ngọc Lâm uyển, chắc
giờ này thế tử sắp dậy, nàng bèn quay về. Thanh Thư sai a hoàn mang thực đơn đến cho nàng chọn, việc này khiến Thanh Thu nhớ lại những ngày sống ở phủ thế tử, ở đây và ở đó chẳng có gì khác nhau, nàng lại trở về làm
nữ nhân của thế tử.
Nàng cầm thực đơn quay về phòng, trong giường buông rèm tối om, Thanh Thu rón
rén đi lên phía trước xem thế tử còn ngủ không, thì nghe thấy giọng nói
cất lên: “Nàng đi đâu thế?”.
Nàng
giật nảy mình, giờ mới biết hắn đã tỉnh, bèn đặt thực đơn lên bàn, lười
nhác đáp: “Giờ là ban ngày nên không ngủ được, thiếp ra ngoài đi dạo”.
Vệ Minh dịu giọng, rồi hỏi: “Tại sao không nói với ta một tiếng?”.
Thanh Thu cười ngất, “Chàng đang ngủ say, thiếp nói thế nào? Hơn nữa có người đi theo thiếp, sau khi chàng dậy sẽ biết thôi”.
Hắn rầu rĩ đáp: “Sau khi tỉnh dậy không thấy nàng, ta tưởng nàng lại bỏ đi rồi”.
Thanh
Thu che miệng cười, thế tử lúc nào cũng tỏ ra điềm đạm bình tĩnh, mấy
khi ai oán như thế, không nhịn được cười nàng nói: “Sao có thể thế, đây
không phải phủ thế tử…”.
Nói xong lại thấy không ổn, nếu đây là phủ thế tử thì nàng sẽ bỏ đi ư?
Vệ Minh
khẽ nhíu mày, dù phủ thế tử có không tốt nghìn lần không tốt vạn lần,
nhưng ở đó còn có hắn, lẽ nào đến hắn mà nàng cũng không lưu luyến ư? Vệ Minh vén rèm bước ra, đuôi áo dài quét đất, mái tóc đen thả trước ngực, trong trời chiều khiến