
i mắt
Vệ Minh nheo lại, nhớ đến chuyện mà hoàng thượng nói trong lều, hắn bất
giác cảm thấy khó chịu, xem ra nhà họ Khang vì việc hai nhà kết thân mà
bỏ ra không ít công sức. Giờ bên cạnh hắn không có nổi một tùy tùng thân cận, gặp tình huống này quả thật rất đau đầu, nhưng thấy bộ dạng khẽ
run rẩy của Khang Tùng Nhị giữa đêm lạnh, cuối cùng Vệ Minh cũng không
nhẫn tâm, đành nói: “Nếu đã vậy, mời tiểu thư vào lều ngồi một lát, để
ta đi tìm người đưa tiểu thư về”.
Hắn chỉ
có thể làm thế, nếu đích thân hắn đưa tiểu thư họ Khang ra ngoài, để
người ta nhìn thấy thì quả thật không ổn. Việc tổn hại tới thanh danh
nàng ta thì thôi không nói, không chừng Khang tướng quân chính là có ý
đó, cố ý để mọi người đều biết quan hệ giữa họ không bình thường. Hắn
phải đi tìm Mạnh thống lĩnh, kẻ nào dẫn người tới thì đến mà đưa đi.
Không ngờ Vệ thế tử lại cứng rắn như thế, mắt Khang Tùng Nhị tối lại, cắn môi suy nghĩ hồi lâu, quyết định vào lều trước đã.
Lúc này
Thanh Thu đang đứng bên ngoài lều, trong bóng tối Ninh Tư Bình không
nhìn rõ vẻ mặt nàng, nhưng y biết nàng đang khó chịu.
Vì mùa
đông nên bên ngoài lều người ta còn dùng những tấm thảm dày phủ lên
trên, chỉ có ánh nến thấp thoáng lọt qua những khe nhỏ, cho nên chỗ hai
người đứng cũng không tối lắm. Ninh Tư Bình đưa tay ra, không biết dùng
vật gì mà khe hở đó lộ ra chút ánh sáng, rồi một lỗ nhỏ xuất hiện trước
mắt Thanh Thu, đúng là chỗ tốt nhất để nhìn lén vào bên trong.
Thực ra
không cần Vệ Minh phải gọi thẳng tên Tùng Nhị tiểu thư, Thanh Thu cũng
có thể đoán ra nữ tử ấy là ai, qua lỗ nhỏ nàng có thể nhìn thấy Khang
tiểu thư đang đặt cái khay trên tay mình xuống bàn. Trên người Khang
Tùng Nhị mặc một chiếc váy dài bằng lông cừu trắng như mây, trâm cài tóc trên đầu khẽ đung đưa. Dưới ánh nến lờ mờ, đôi mắt to chan chứa tình
cảm, bộ dạng xinh đẹp ngập ngừng như định nói gì lại thôi của nàng ta
khiến Thanh Thu tự thấy hổ thẹn: Đây đúng là một mỹ nhân.
Nàng túm chặt chiếc áo lông, bàn tay nắm chặt vạt áo, khiến các khớp ngón tay trắng bệch ra.
Một bàn
tay nhẹ nhàng gỡ các ngón tay của Thanh Thu ra, Ninh Tư Bình nhận thấy
rõ tay mình đang lạnh. Y bỗng nảy sinhh cảm giác hối hận, y đưa nàng đến đây, vốn có ý để Thanh Thu thấy rõ mọi chuyện. Lời hứa mà Vệ Minh nói
với nàng căn bản không thể thành hiện thực, vậy nàng định ở lại làm
thiếp của người ta ư? Hay sẽ đến Bắc tiến với y? Thanh Thu chỉ cần bình
tĩnh có lẽ sẽ hiểu rõ, vả lại về Bắc Vu rồi, chỉ cần y nói là được,
Tuyết Chỉ chẳng là gì, Thanh Thu mới là người quan trọng nhất trong lòng y.
Vệ Minh
quay người định ra khỏi trướng, Khang Tùng Nhị thấy mục đích chuyến đi
này của mình sắp tan thành mây khói, cuối cùng nàng ta cũng chẳng màng
lễ pháp, đi tới kéo vạt áo hắn: “Thế tử xin dừng bước!”.
Vệ Minh
đi không được đành dừng lại, vô cùng bình tĩnh nhìn nàng ta, đêm khuya
như vậy, chỉ sợ Khang Tùng Nhị có hành động khác, hắn khó lòng thoát
thân. Rốt cuộc thì nàng ta cũng chỉ là một cô gái, dưới cái nhìn chằm
chằm của hắn không dám làm gì nữa, nàng ta buông vạt áo của hắn ra,
ngượng ngùng lên tiếng: “Cũng không cần phải gấp, bát canh giải rượu này là ta đặc biệt làm cho thế tử… ta… mời thế tử dùng hết, ta còn có lời
muốn nói”.
Khang
Tùng Nhị vội vàng múc một bát, cầm bát canh nóng đưa lên, đợi Vệ Minh nể mặt mình mà uống hết. Vệ Minh im lặng, ánh mắt đảo quanh bát canh có
mùi thơm ngọt ngào đang bốc khói nghi ngút, đột nhiên bật cười.
Uy Vũ
tướng quân cho dù có muốn mối quan hệ giữa bọn họ gần gũi tới đâu, cũng
không đến nỗi dâng con gái mình tới làm chuyện đấy với hắn. Bản thân ông ta càng không làm cái việc thất đức khiến con gái mình bị tổn hại thanh danh, bát canh này chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng không biết Khang tiểu thư đến đây muốn nói gì với hắn?
Vệ Minh
không nhận lấy bát canh, chỉ điềm đàm nói: “Đa tạ tiểu thư, có điều đêm
đã khuya rồi, ta và tiểu thư cô nam quả nữ trong cùng một lều, sẽ không
hay đâu, có gì để sau hẵng nói”.
Khang
Tùng Nhị đáp “ừm” một tiếng, âm thanh nhỏ đến mức gần như không nghe
thấy, nhưng nàng ta vẫn đứng im. Vệ Minh lại thở dài: “Mời tiểu thư về
đi, ngày mai còn phải tùy giá hồi cung, ngủ sớm một chút mới tốt”.
“Gặp mặt thế tử quả thật rất khó, ta chưa nói xong những lời cần nói, Tùng Nhị không thể về”.
Vẻ mặt
Khang Tùng Nhị đầy bối rối và tủi thẹn, là nhan sắc của nàng ta quá tầm
thường nên không lọt vào mắt thế tử ư? Tại sao thế tử lại vô tình với
nàng ta như thế, bảo nữ tử như Khang Tùng Nhị nửa đêm ra ngoài, cho dù
là đi sau Mạnh thống lĩnh, cũng khó tránh được ánh mắt của đám thủ vệ
trên đường. Họ nhất định sẽ thắc mắc nữ tử này là ai, tại sao lại ra vào trong khu vực của các quan lại, đây là lần đầu tiên Khang Tùng Nhị làm
như vậy, nếu để lộ ra ngoài thì nàng ta chẳng thể lấy ai được nữa.
Vệ Minh
suy nghĩ: “Khó ư? Ta không thấy vậy, nếu không tại sao Tùng Nhị tiểu thư có thể đi lại tự do ở nơi được canh phòng nghiêm ngặt như thế này? Ta
thấy năng lực của ngự lâm quân cần phải xem xét lại, để hôm khác ta s