
đi qua được.
Mi Lâm nghiêng mặt nhìn thấy, trong lòng khẽ run lên, lập tức
quyết định để vấn đề này cho hắn giải quyết.
Thái cực sinh lưỡng nghi, vi âm vi dương, hỗ vi kỳ căn, vận
chuyển khôn lường.[1'>
[1'> Nguyên lý âm dương trong Kinh Dịch
Khi Mi Lâm nghe thấy một tiếng vọng nhỏ, sau đó là một tràng
liên hoàn tiếng rin rít ma sát vào nhau, một cột đá trước mắt từ từ hạ xuống
ghép với khoảng không nơi chứa chiếc ngọc quan, tạo thành một thái cực đồ[2'>,
vào giây phút ấy, sự kính nể của nàng dành cho Mộ Dung Cảnh Hòa đã đạt tới đỉnh
điểm.
[2'> là một đồ hình miêu tả cho thuyết âm dương trong văn hóa
phương Đông, chính là hình
Thời gian quay ngược lại thời điểm khi nàng để dành vấn đề
nan giải làm sao tiếp cận ngọc quan lại cho Mộ Dung Cảnh Hòa.
Nghe thấy nàng hỏi, Mộ Dung Cảnh Hòa dời mắt từ chiếc ngọc
quan nhìn quanh bốn phía, do đứng trên đỉnh thạch lâm nên có thể nhìn thấy toàn
bộ căn động. Lúc này bọn họ mới phát hiện bố cục của cả căn động này không hề
giống với những gì họ nghĩ trước đây. Hóa ra khu thạch lâm nhìn có vẻ như nằm ở
vị trí trung tâm này không phải là một cô đảo hình tròn, mà là một mặt của căn
động, giống như một con cá khổng lồ dập dềnh uốn lượn, cùng với đám lửa đang
cháy bùng bùng tạo thành một bức thái cực đồ vô cùng lớn. Mặt còn lại đích thị
là một thông đạo, chỉ có điều liên kết trực tiếp với thạch lâm.
Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn khung cảnh kỳ lạ ấy, khẽ nhíu mày. Một
lúc sau mới dời mắt khỏi vòng lửa không hề có dấu hiệu dịu đi ấy, quay trở về với
ngọc quan cách đó không xa cùng khoảng đất trống chẳng tròn chẳng méo ngay trước
mặt. Giống như đang suy nghĩ một câu hỏi hóc búa nào đó, đôi mắt phượng thon
dài hơi nheo lại, tràn đầy vẻ suy tư, khiến cho khoảng không giữa hai mí mắt hợp
thành một hình cung tuyệt đẹp.
Mi Lâm không làm hắn phân tâm, nhìn một cách vô thức về phía
động huyệt kỳ quái, đồng thời cẩn thận đánh hơi sự thay đổi của mùi trong không
khí để đoán xem bọn họ còn có thể chậm trễ được thêm bao lâu.
Một lúc sau, bỗng nhiên thấy ánh mắt Mộ Dung Cảnh Hòa sáng
lên, nhìn về đầu chiếc quan tài phần đối diện với thạch lâm.
“Nếu như chỗ kia là một huyệt lõm, ta có thể tìm ra cách
thoát khỏi nơi này.” Hắn nói.
Bọn họ liền từ từ tiến qua, không ngờ ở đó quả thật có một
chiếc giếng sâu tách biệt hẳn với những cột đá bốn xung quanh. Độ rộng của chiếc
giếng gần bằng ngọc quan, không nhìn thấy đáy, cũng chẳng biết có nước hay
không.
“Làm sao bây giờ? Nhảy xuống dưới?” Mi Lâm bối rối, không biết
có thể làm cách nào từ chiếc giếng sâu hun hút tối mịt mù chỉ nhìn đã khiến
chân mềm nhũn này thoát ra ngoài.
Mộ Dung Cảnh Hòa lườm nàng một cái, chẳng buồn mắng mỏ.
“Ta không tin, khi đưa chiếc quan tài khổng lồ kia lên trên,
những người đó chắc chắn cũng phải tránh những cơ quan kia một cách cẩn trọng.”
Hắn chậm rãi nói ý nghĩ của mình, thì ra mục đích vẫn nằm ở chiếc ngọc quan.
Mi Lâm bỗng lóe lên ý nghĩ, đặt hắn tựa vào một cột đá ngồi
trên mặt đất, sau đó dùng dao đục lấy một mảnh đá trên chiếc cột ném xuống giếng,
nhưng một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng vọng lại, nàng bất giác rùng
mình.
Mộ Dung Cảnh Hòa lúc này do ngồi thấp hơn khi nãy, lập tức
nhìn thấy một bát quái đồ[3'> được khắc trên thành giếng, trong lòng bỗng run
lên.
[3'> là hình ảnh sắp xếp các quẻ bát quái thành vòng tròn
theo một trật tự nhất định
Mi Lâm tiến về phía trước xoa lên đó theo sự chỉ dẫn của hắn,
phát hiện bát quái đồ ấy quả nhiên lồi ra khỏi thành ngoài của giếng, nhưng hai
bên trái phải đều không hề di chuyển, giống như hợp thành một thể với thành giếng
vậy. Khi hắn đang nhíu mày suy nghĩ rất lung, nàng vẫn bám lấy mảnh điêu khắc
vuông vức ấy vừa đẩy vừa xoay để xem xét, vốn dĩ chẳng có chút hi vọng gì, lại
không muốn tùy tiện kéo nó xuống, bỗng nhiên nghe thấy cạch một tiếng, mảnh
điêu khắc đó bất ngờ bật ra một chút, khiến nàng giật mình lùi về phía sau, hồi
lâu không thấy có động tĩnh gì khác, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng không
dám nghịch ngợm linh tinh thêm nữa. Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn thấy, khuôn mặt bỗng
lộ ra nét hoan hỉ. Nghĩ một lúc, hắn nói: “Nàng thử ấn theo thứ tự: Nhất càn,
nhị đoài, tam li, tứ chấn, ngũ tốn, lục khảm, thất cấn, bát khôn[4'> kéo nó từng
cái từng cái một ra xem.”
[4'> tám quẻ trong bát quái đồ
Mi Lâm nào có hiểu gì mấy cái đó, nên Mộ Dung Cảnh Hòa chỉ
còn cách hướng dẫn cho nàng từng cái một. Khi Mi Lâm kéo đến cái cuối cùng, bỗng
nhiên nghe thấy một tiếng cạch vang lên, sau đó là những tiếng rin rít ma sát
liên hoàn nặng nề chậm chạp. Không rõ có phải là cảm giác do những âm thanh đó
tạo thành hay không, nàng thấy mặt đất dưới chân mình như đang rung lên. Bất
giác nín thở, gần như cứng đơ người lại, nàng lùi về phía Mộ Dung Cảnh Hòa,
mong rằng nếu có xảy ra chuyện gì nguy hiểm còn có thể kịp thời kéo lấy hắn
cùng tháo mạng.
Nàng vừa đỡ Mộ Dung Cảnh Hòa dậy, liền nghe thấy những tiếng
róc rách nặng nề truyền tới từ chiếc giếng, giống như nước đang chảy vào trong
đó vậy. Thứ âm thanh ấy càng lúc cà