Disneyland 1972 Love the old s
Mở To Đôi Mắt Xinh Đẹp Của Em

Mở To Đôi Mắt Xinh Đẹp Của Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325061

Bình chọn: 7.5.00/10/506 lượt.

nằm ở sự bài

trí tinh tế và độc đáo của nhà hàng này. Thực sự, không gian ở đây cao

rộng bao nhiêu, Tuyết Nhung không thể đoán được. Nhưng sau khi tính toán độ dài của những nhánh đèn chùm treo trên trần, cô nghĩ chiều cao của

nhà hàng này chắc chắn là một con số đáng sợ. Mỗi nhánh đèn chùm dài độ

24 inch, được tạo nên bởi vô số bóng đèn nhỏ. Mỗi bóng đèn lại có kích

thước khác nhau, vì được thổi thủ công nên rất trong và sáng. Trên trần, những chỗ đèn thủy tinh duyên dáng rủ xuống tựa như những bọt nước nhả

ra từ miệng cá, rồi được xâu chuỗi lại bởi chính những chú cá trong suốt tưởng tượng đó. Nếu như nhà hàng Mix chỉ có vài chiếc hay vài chục

chiếc đèn chùm như vậy thì chẳng có gì đáng kinh ngạc. Nhưng ở đây có

hẳn một dàn đèn chùm lớn, được xâu lại bởi 15 vạn bóng đèn thủy tinh có

kích thước to nhỏ khác nhau. Ngoài ra, giữa sảnh còn đặt khoảng hơn chục chiếc bàn ăn vuông vắn, quây lại với nhau thành một vòng tròn vừa vặn.

Mặc dù phần trung tâm của vòng tròn này là đoạn ngắn nhất của dàn đèn,

nhưng bù lại những quả cầu thủy tinh ở đây lại tỏa ra thứ ánh sáng màu

bạc rất đẹp mắt. Khi hướng ánh mắt theo ánh sáng đó ra bên ngoài, bạn sẽ bắt gặp những dây đèn có độ dài đa dạng, thoạt nhìn có vẻ lộn xộn,

không có dụng ý, nhưng thực ra lại được sắp xếp rất có quy luật: trên

những chiếc bàn ăn ở bên trái, các nhánh đèn sẽ rủ xuống phía sau ghế

của thực khách, trong khi đó, tại những chiếc bàn ở bên phải, chúng sẽ

treo lơ lửng, cách đầu các thực khách vài mét.

Màu sắc chủ đạo

của nhà hàng là màu trắng và màu sữa, sàn được lát bằng đá tự nhiên,

loại đá cẩm thạch màu sữa sống động và trang nhã. Khăn trải bàn và khăn

ăn đều có màu trắng tinh khiết, chỉ có chân nến đặt trên bàn là có màu

đỏ. Màu đỏ vừa lộng lẫy vừa cô đọng, nổi bật giữa màu trắng của chiếc

bàn ăn và màu sắc chủ đạo của không gian xung quanh tạo nên một sự tương phản dữ dội. Giống như vẽ rồng điểm mắt, những chiếc chân nến nhỏ bé đã khiến cho nhà hàng vốn nổi tiếng hoa lệ lại càng thêm hoa lệ, vốn nổi

tiếng lãng mạn lại càng thêm lãng mạn, và ngập tràn men say của tình

yêu.

“Em thích nơi này lắm! Cảm ơn anh nhé!” Khi hai người ngồi

vào chiếc bàn dành cho mình, Tuyết Nhung không kìm nén nổi xúc động nói

với Lancer.

Lancer đưa tay dịu dàng vuốt những lọn tóc mái lòa

xòa trước trán cô, mỉm cười nói: “Thế này thì anh phải ghen mất thôi!

Đáng ra em phải thích anh hơn mới đúng chứ!”

Đây chính là Lancer, trong bất cứ hoàn cảnh nào, anh ấy cũng có thể khiến bạn từ buồn thành

vui, từ vui thành vui hơn nữa. Tuyết Nhung thầm nghĩ, tại sao ông trời

lại tạo nên chàng trai rất biết cách chọc cho người khác vui này kia

chứ. Cô cảm thấy mình thật may mắn, thật sự rất may mắn.

Mặc dù

nói là nhà hàng Pháp, đầu bếp Pháp nhưng thực đơn lại toàn bằng tiếng

Anh. Mặc dù vốn tiếng Anh của Tuyết Nhung không tồi, nhưng đối với một

cô gái trẻ mới đến Mĩ chưa đầy một năm như cô, thì những gì viết trong

đó có vẻ hơi quá sức. Dù vậy, cô vẫn gọi món khai vị trước theo thói

quen của người Mĩ. Món đầu tiên có thể đọc hiểu, đó là sa lát tôm hùm.

Cô liếc nhìn sang bảng giá bên trái. Trời, những hai mươi sáu đô kia á!

Những món phía sau cô chỉ hiểu lờ mờ, khó khăn lắm mới nhìn thấy tên một món có hai chữ “canh Thái”, có lẽ đó là “món canh được làm theo kiểu

Thái” chăng. Cô lại liếc nhìn bảng giá, mười bốn đô, là món rẻ nhất

trong số các món khai vị. Được, sẽ gọi món này.

Tiếp đó, Tuyết

Nhung lại đưa mắt xuống dưới, nhìn vào danh sách các món chính. Tất cả

các món cá đều có giá từ hai mươi chín đến ba mươi sáu đô. Nhìn xuống tí nữa, các món thịt và gà đều có giá xê dịch từ ba mươi tư đến bốn mươi

tám đô. Trời ạ! Sao thịt lại còn đắt hơn cả cá. Dù nghĩ thế nào cô cũng

vẫn không thể hiểu nổi, đành quay lại với món cá. Xem ra, cô chẳng thể

hiểu được những món ăn phức tạp chế biến với cá này. Loay hoay một lúc,

cuối cùng cô cũng tìm thấy một từ quen thuộc trong một hàng tên dài dằng dặc - “Rice” - “Cơm”. Sao lại có cơm ở trong món cá này thế nhỉ? Tự

dưng, Tuyết Nhung thấy mình thật ngốc nghếch và quê mùa, sự kiêu ngạo

vốn có bỗng chốc tiêu tan, như thể bị những con cá to lớn ở vùng đảo

Java[2'> nuốt chửng mất.

[3'> Một đảo ở In-đô-nê-xi-a.

Kệ

đi, cứ gọi món “Rice” này vậy. Choáng thật! Món cá với gạo này cũng đến

hai mươi chín đô. Thôi được rồi, chỉ cần gọi thêm một món tráng miệng

nữa là xong. Nhưng tất cả những món có hai chữ “sô-cô-la” hoặc “bánh

ga-tô”[3'> đều có giá từ mười đô trở nên.

[3'> Hai chữ mà cô có thể hiểu.

Song lúc này, Lancer lại cứ luôn miệng hỏi cô muốn uống rượu gì?

Tuyết Nhung thầm nhẩm tính trong đầu, vị chi tất cả đã là năm mươi ba đô rồi! Lại còn thêm tiền rượu, tiền boa, tiền thuế, trời đất ơi! Chỉ cần ăn

vài bữa thế này, thì cô chắc sạt nghiệp mất thôi! Nhưng Tuyết Nhung vẫn

thở phào nhẹ nhõm. May mà khi còn ở trên máy bay, cô đã hẹn với Lancer

trước, tất cả chi phí của chuyến đi Las Vegas này sẽ được trả bằng số

tiền biểu diễn của cô trong tất cả các buổi quyên góp từ thiện sau này

mà anh ấy chủ trì.