
Lúc này, Tuyết Nhung đang mừng thầm trong lòng, cũng
may cô còn có chút tài nghệ có thể đem ra làm vật thế chấp, nếu không,
chuyến đi Las Vegas lần này… ôi thôi, chẳng dám nghĩ tiếp nữa đâu.
Vậy Lancer thì sao? Anh ấy cũng chỉ là một sinh viên bình thường như cô,
lấy đâu ra số tiền lớn như vậy để chi trả cho chuyến đi Las Vegas này?
Tuyết Nhung bỗng thấy có gì đó không công bằng. Cô đã nói tất cả bí mật
về gia đình mình cho anh biết, vậy mà bây giờ mới phát hiện ra mình thực sự chẳng hiểu gì về người con trai mà cô đã từng nghĩ mình hiểu rất rõ
này.
Chẳng bao lâu, món khai vị đã được bưng đến. Tuyết Nhung cầm thìa khuấy vào giữa bát canh màu sữa, rồi nếm thử một miếng. Ngay lập
tức, cô liền nhận ra đây là món canh dừa thịt gà bình thường mình vẫn
ăn. Ăn xong canh, đợi một lúc thì món chính cũng được bê đến. Giữa chiếc đĩa trắng to chỉ có một nhúm cơm đen đen tượng trưng, một miếng cá bé
tí rưới thêm ít nước tương nằm ngất ngưởng bên cạnh như thể để trang
trí. Đúng là cũng có cá đấy chứ! Tuyết Nhung cầm dao cắt một miếng ăn
thử, trời ạ, cũng chỉ là món cá hồi bình thường thôi mà, mùi vị cũng
chẳng khác món cá hồi ở những quán ven đường cạnh trường đại học
Middlesex là mấy, đầu bếp Pháp cái gì kia chứ!
Vậy mà bên cạnh
cô, Lancer vẫn không tiếc lời khen ngợi, cái gì mà tinh hoa ẩm thực Pháp ngon nhất mà anh ấy từng được ăn. Tuyết Nhung nhịn không nổi, bật cười
nói: “Mấy món Âu Mĩ của anh và mấy món em ăn trong nhà ăn sinh viên của
trường đại học Mi-chi-gan chẳng khác gì nhau cả. Còn mấy món Âu Mĩ được
làm trong mấy tiệm ăn Trung Quốc cạnh trường cũng giống mấy món trong
nhà hàng Thiên Nga ở quê em, cái đó gọi là ‘hai con hổ, hai con hổ…’ cái gì nữa ấy nhỉ?” Lancer liền hát tiếp: “Chạy thật nhanh, chạy thật
nhanh, môt con không có tai, một con không có đuôi, thật kỳ lạ, thật kỳ
lạ!” Hai người vừa hát vừa cười, cười đến mức đau cả bụng.
Sau
khi ăn xong, đồ tráng miệng được đưa tới. Lúc này, Lancer cứ đòi gọi hai ly rượu vang sản xuất năm 1947. Anh nhìn đăm đăm ly rượu đỏ, trầm ngâm
rất lâu, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên nói với Tuyết Nhung: “Anh biết
một cô gái rất nghiêm túc với tình yêu và đàn ông như em nhất định muốn
biết về anh khi đã nói cho anh tất cả chuyện của mình. Bây giờ đến lượt
anh. Khi so sánh với chuyện mà em đã trải qua, anh thấy vô cùng xấu hổ
vì câu chuyện hời hợt của mình. Sau khi uống cạn ly rượu này để có thêm
chút can đảm, anh sẽ kể cho em nghe”.
“Anh sinh ra trong một gia
đình giàu có. ‘Giàu có’ phải nói hai chữ này thế nào ấy nhỉ? Ý anh muốn
nói là khi chúng ta lái xe qua đại lộ trung tâm của Las Vegas, hai bên
đường có rất nhiều nơi thuộc sản nghiệp của gia đình anh, vì vậy mọi thứ ở đây anh đều nắm rõ như lòng bàn tay. Ngoài ra ở California, Florida
hay Nam California cũng đều có gia nghiệp nhà anh. Song anh lại lớn lên ở New York. Từ nhỏ, anh luôn cảm thấy mình là người vô cùng may mắn và
hạnh phúc vì được sống trong nhung lụa, muốn gì được nấy, được ngồi máy
bay riêng của gia đình đi du lịch khắp nơi, được vào học những trường
chỉ dành cho tầng lớp quý tộc. Anh cũng là một trong những kẻ được đám
bạn ngưỡng mộ nhất, và có nhiều con gái đeo bám nhất. Nhưng vào khoảng
năm mười bốn tuổi, anh bỗng thấy ngán ngẩm mọi thứ xung quanh mình, và
bắt đầu sống buông thả. Nhớ hôm sinh nhật mười bốn tuổi, anh đã lén uống rượu, và chẳng bao lâu sau thì có bạn gái.”
“Em biết không, vì
là con trai của một gia đình giàu có như vậy nên anh trở thành đối tượng theo đuổi của tụi con gái, chỉ cần vẫy tay một cái là sẽ có kẻ lao vào
anh. Chỉ trong vỏn vẹn một năm, từ mười bốn đến mười lăm tuổi, anh đã có đến sáu cô bạn gái, trong đó có một cô mới được vài ngày đã bị anh bỏ
rơi như vứt đi một món rác. Mặc dù nổi tiếng là kẻ lăng nhăng và đểu
cáng, nhưng vẫn có không ít con gái chạy theo, sẵn sàng làm bạn gái của
anh. Đến năm mười sáu tuổi, anh bắt đầu thấy chán đám con gái, không,
phải nói là chán tất cả đàn bà sống quanh mình mới đúng. Anh thấy bọn họ chẳng khác gì lũ ruồi nhặng hay đống rác vứt đi. Anh bắt đầu căm hận
bản thân, căm hận tất cả mọi thứ của thế giới này, căm hận sự giàu có.
Anh cho rằng căn nguyên khiến cuộc sống của anh rơi xuống vực thẳm là sự giàu có, và tiền bạc chính là thuốc độc. Anh nghĩ nếu mình sinh ra
trong một gia đình bình thường như những đứa trẻ khác, thì chắc chắn sẽ
lớn lên khỏe mạnh và vui vẻ, sẽ yêu thật lòng, được yêu thật lòng, mà
không phải sống giữa những gì giả dối và phù phiếm.”
“Thế rồi,
chẳng biết từ lúc nào anh đã hút thuốc phiện. Cuộc sống mỗi ngày một sa
đọa của anh khiến cha mẹ sợ hãi và lo lắng, nhưng họ vẫn không nghĩ
nguyên nhân khiến anh như vậy chính là sự giàu có, vì hai người anh và
cả chị gái của anh vẫn sống rất nghiêm túc, chăm chỉ học hành giống như
những cậu ấm cô chiêu khác. Họ đều vào học trường của Ivy League[4'>, sau khi tốt nghiệp lại về giúp cha anh mở rộng thêm cơ ngơi của gia đình.
Họ còn tưởng anh có vấn đề, nên đưa anh đến gặp bác sĩ tâm lý… Nhưng
cách đó chẳng có tác dụng gì vớ