
đến lấy chiếc đàn phong cầm mà mẹ tôi yêu quý nhất, cha nói chiếc đàn này là do ngày trước cha đã bỏ tiền ra
mua cho mẹ, cho nên bây giờ cha phải lấy đi. Không chỉ có thế, cha còn
đến giật chiếc chăn lông ấm duy nhất của nhà chúng tôi trong tay bà
ngoại, nói đó là đồ mà nhà trường đã phát cho cha.
Cha đã vứt bỏ
mẹ con tôi như vậy. Tôi cảm thấy có dùng cả cụm từ “cào gan xé ruột” thì cũng không đủ để hình dung trái tim vụn vỡ của mẹ tôi lúc đó. Nghĩ mà
xem, một chàng thanh niên năm đó men theo dòng sông nhỏ đến tặng mẹ tập
thơ đầy lãng mạn, chàng thanh niên đó đã cùng mẹ đầu gối tay ấp, ý hợp
tâm đầu, vậy mà giờ đây lại giống như sài lang hổ báo, thực đúng là
không bằng loài cầm thú.
Sau đó mẹ nói với tôi: “Nhung Nhi à, nếu như không phải vì con, mẹ đã sớm đâm đầu xuống sông Trường Giang rồi!”
Lúc đó, nhìn thấy cảnh ấy tôi đã vô cùng sợ hãi, nhưng may mà sau một thời
gian dài, tôi đã không còn nhớ được vẻ mặt của cha tôi lúc đó.
Sau khi ly hôn với mẹ, cha tôi đã cùng người nữ thư ký đó lặng lẽ kết hôn,
rồi thông qua mối quan hệ của cô ấy, cả hai người đã ra nước ngoài sinh
sống. Lúc đó, đối với đại đa số những người dân Trung Quốc bình thường,
xuất ngoại thực sự là một việc mà bất kể phần tử tri thức nào cũng vô
cùng ngưỡng mộ và mơ ước. “Chẳng nhẽ chỉ vì muốn xuất ngoại mà ông ấy
lại biến mình trở thành loài cầm thú ư?” Sau này lớn lên, có một lần tôi đã hỏi mẹ như vậy, mẹ nói: “Con gái ngoan, đó không phải là loài cầm
thú, đó là thứ cặn bã!”
Lancer, trên đây, em đã kể cho anh nghe
toàn bộ câu chuyện của gia đình em, anh có biết em đã dùng thứ tình cảm
gì để viết ra câu chuyện này không? Em rất muốn biết anh đã dùng tình
cảm gì để đọc hết lá thư dài dằng dặc kể những chuyện đến từ phương Đông chân thực đến mức không thể chân thực hơn được nữa. “Bị đàn ông ruồng
rẫy và phản bội” dường như đã trở thành một số mệnh không thể nào vượt
qua được của những người phụ nữ trong gia tộc em. Số mệnh này khiến cho
mẹ em vô cùng lo sợ, sở dĩ bằng bất cứ lý do gì, mẹ đều muốn em đi nước
ngoài du học, là bởi mẹ muốn em thoát khỏi số mệnh đáng sợ của rất nhiều đời phụ nữ Trung Quốc ấy. Trước khi qua đời, mẹ đã dặn em đến đất nước
phương Tây này, mở to đôi mắt của mình để tìm “một người đàn ông có tấm
lòng”. Cho dù, đến giờ này, em vẫn chưa thực sự hiểu hết ý nghĩa thực sự của mấy chữ “người đàn ông thực sự có tấm lòng”, nhưng em tin chúng ta
đều có thể cảm nhận được sức nặng của mấy chữ này.
Sau khi đọc
hết lá thứ này, nếu như anh cho rằng, anh chính là “người đàn ông thực
sự có tấm lòng” mà em đang đi tìm, thì anh hãy lên tiếng nhé. Nếu như
anh cho rằng anh không phải là người như vậy, thì xin anh đừng xuất hiện ở đây nữa, để chúng ta có thể từ lúc này âm thầm nói lời tạm biệt với
đối phương trong trái tim mình, vĩnh viễn không bao giờ làm tổn hại đối
phương! Những ngày đầu tháng
ba, hơi lạnh mùa đông vẫn còn vương vất khắp các đường phố Bắc Mĩ. Cả
đêm qua, Tuyết Nhung hầu như không chợp mắt. Từ sau khi gửi thư cho
Lancer, lúc nào lòng cô cũng ngổn ngang trăm mối suy tư. Đã có lúc cô
hối hận tự hỏi liệu tâm sự những chuyện đau lòng của mình và gia đình
với Lancer có phải là việc làm đúng đắn? Dù sao anh ấy cũng là một người ngoại quốc, hơn thế nữa môi trường sống của anh lại hoàn toàn khác cô,
liệu anh có thể chấp nhận một người con gái có hoàn cảnh thê thảm như cô hay không? Lúc này, Tuyết Nhung nghĩ, lẽ ra cô không nên gửi bức thư đó cho Lancer, mà cứ tiếp tục sống những tháng ngày yên bình trên mảnh đất Hoa Kỳ mơ ước này. Tại sao cô lại để bức màn đen tối của quá khứ ám ảnh cuộc sống mới tốt đẹp của mình? Lancer sẽ phản ứng thế nào đây? Anh ấy
liệu có đủ nhẫn nại để đọc hết bức thư dài dằng dặc đó hay không? Sau
khi đọc xong, anh ấy sẽ nghĩ thế nào, sẽ trân trọng cô hơn hay sẽ cho
rằng phụ nữ Trung Quốc đều là những sinh vật kỳ quái?
Rồi Tuyết
Nhung lại tự hỏi không biết Lancer có đến sân bay hay không? Hay là anh
ấy sẽ dừng bước tại đây? Mong rằng chuyện đó sẽ không xảy ra. Lancer là
một người lạc quan và can đảm, nếu anh ấy yêu cô thật lòng thì khi đọc
thư xong nhất định sẽ hiểu lòng cô. Bức thư đó rất dài, nhưng chỉ để thổ lộ một điều duy nhất: Tình cảm cô dành cho anh là nghiêm túc và chân
thành, khi cô đi với anh có nghĩa là cô đã tự nguyện giao cả cuộc đời
mình cho anh. Cô không muốn sống cuộc đời bi kịch như những người phụ nữ trong gia đình mình, để rồi lại bị đàn ông phản bội, ruồng bỏ và chà
đạp. Khi trải lòng với anh về những chuyện trong quá khứ, cô chỉ muốn
anh chịu trách nhiệm đưa cô đi tiếp quãng đường tương lai. Đó chính là
mong muốn trong sâu thẳm trái tim của những người phụ nữ Trung Quốc:
“Anh thật lòng yêu em, có thể, em thật lòng yêu anh, cũng có thể. Nhưng
muốn em đi cùng anh suốt cuộc đời thì anh phải dắt tay em cùng tiến lên
phía trước. Như những đôi tình nhân Trung Quốc bao đời nay đã từng hứa,
anh phải hứa với em rằng: sẽ cùng đồng cam cộng khổ, chia ngọt sẻ bùi,
sống bên nhau đến đầu bạc răng long, mãi mãi không lìa xa”. Mặc dù đây