
húng vào trong ngăn kéo, khóa lại. Mẹ ngồi
đờ ra, ngẩn ngơ thẫn thờ, sắc mặt trắng bệch, chẳng thốt ra được lời
nào. Tôi cũng sợ run lập cập, không biết giữa cha mẹ đột nhiên đã xảy ra chuyện gì. Lúc này, cha ngay lập tức dùng sức cố gắng kéo mẹ ra khỏi
phòng làm việc, nói một mạch: “Đây là nơi làm việc, mọi người đều là
thầy cô giáo, có việc gì thì chúng ta về nhà hãy nói.” Tôi còn nhớ rất
rõ biểu cảm trên gương mặt của cha lúc ấy, xem ra cha còn bình tĩnh hơn
mẹ rất nhiều, vẫn ôn hòa nhã nhặn, giống như chưa từng phát sinh bất cứ
chuyện gì.
Tôi và mẹ đã bị cha bắt ép như vậy rồi đưa về nhà.
Về đến nhà, mẹ tôi cố gắng kìm chế không để nước mắt tuôn rơi, hỏi một
cách nghiêm túc về mối quan hệ của cha với người phụ nữ đó. Cha lại luôn miệng phủ nhận, còn nói mẹ là nói không thành có, dựng chuyện bịa đặt,
vu cáo hãm hại cha. Cãi nhau cả một đêm, nhưng cũng chẳng có kết quả gì, buổi sáng hôm sau cha quay lại trường đi dạy học. Mẹ ở nhà càng nghĩ
càng tức, càng nghĩ càng không hiểu, rõ ràng là cha đã sai, vậy mà lại
còn có chết cũng không chịu nhận, cũng không xin lỗi, lại còn già mồm át lẽ phải, chẳng còn chút liêm sỉ nào. Mẹ không có cách nào chấp nhận
được sự thật này. Thế là trong một phút tức giận, mẹ đã chạy thẳng đến
trường của cha, tìm gặp lãnh đạo, tố cáo cha ngoại tình, muốn ly hôn với cha. Xã hội lúc ấy còn chưa mở cửa như bây giờ, những người có tư tưởng khoan dung, dễ dàng tha thứ cho việc này còn rất ít, họ thường đề ra
những hình phạt rất nặng nề về chính trị và đạo đức cho những người mắc
phải lỗi này.
Nhưng tuyệt đối không thể ngờ được là, cha tôi ở
trước mặt lãnh đạo của mình, trèo lên bên cửa sổ của mấy tầng lầu cao
đòi nhảy xuống dưới. Ông nói với lãnh đạo của mình, tất cả những chuyện
này đề là do thần kinh của mẹ trong một thời gian dài bị suy nhược, đã
sử dụng thuốc ngủ hơi nhiều nên tạo thành ảo giác như vậy, cha hoàn toàn bị oan. Cha tự mình dám thề với trời đất rằng mình tuyệt đối không làm
những chuyện có lỗi như vậy đối với mẹ, nếu như mọi người không tin, cha sẽ từ bên cửa sổ này nhảy xuống, lấy cái chết để chứng minh cho sự
trong sạch của mình. Tận mắt nhìn thấy cha định nhảy xuống, mẹ tôi vô
cùng lo lắng, trái tim mềm nhũn, vội chạy lại kéo cha xuống. Lãnh đạo
của cha nói với mẹ tôi: “Cô nói đồng chí này của chúng tôi có quan hệ
bất chính với người phụ nữ khác, vậy cô có bằng chứng gì không?” Mẹ tôi
ngẩn người, hai mắt trợn tròn chẳng nói được lời nào.
Cha và mẹ
tôi từ đó trở đi không thể nào hòa thuận được nữa, hai người thường
xuyên xích mích với nhau đến mức trở thành thù hận, cha cũng không quay
về nhà ở nữa. Ông đi đến chỗ nào cũng nói mẹ có quan hệ không rõ ràng
với thầy giáo Uông, một lòng muốn ly hôn với ông ấy, nên mới bịa đặt ra
những lời nói dối rằng cha có quan hệ với người phụ nữ khác để vu cáo
hãm hại cha, lăng nhục cha…
Việc cha đi đến đâu cũng tung tin đồn mẹ có quan hệ với người đàn ông khác, cũng bằng như là hủy hoại thanh
danh của mẹ, làm cho tất cả những người không hiểu rõ chân tướng sự việc đều nhìn thấy mẹ là chỉ chỉ trỏ trỏ, cắt đứt tất cả những sự ủng hộ từ
phía bên ngoài của mẹ, dồn mẹ đến chỗ chỉ còn một mình đấu lại với cha.
Trong hoàn cảnh tứ bề khốn đốn, chỉ có mình gia đình nhà Ngô Vũ là luôn
luôn kiên định đứng ở bên cạnh mẹ, giúp đỡ mẹ tất cả và an ủi động viên
tinh thần cho mẹ.
Thời kỳ cha mẹ đang tranh cãi nhau việc ly hôn, tuy cuộc “Đại cách mạng văn hóa” đã qua đi được vài năm, nhưng xã hội
Trung Quốc vẫn còn là một xã hội khá đóng khép, cổ hủ lạc hậu, phần tử
trí thức đa số vẫn rất xem trọng danh tiết của mình. Cãi đi cãi lại, bộ
mặt của cha ngày càng trở nên hung ác, mẹ thì trái lại lại không muốn ly hôn, mẹ không muốn để cho cha và người đàn bà kia tùy ý muốn làm gì thì làm như vậy, nhưng cuối cùng cha kiên quyết đòi ly hôn với mẹ, không ly hôn không được. Thời điểm ấy, hai vị giảng viên đại học đòi ly hôn, nếu như có một bên kiên quyết không đồng ý, mà bên kia lại nhất quyết phải
ly hôn, thì quả thực là một việc cũng không dễ dàng gì, đặc biệt là
trong tình trạng cả hai bên đều chỉ trích bên kia ngoại tình, mà không
đưa ra được những chứng cứ xác thực, việc ly hôn đã khó lại càng thêm
khó. Tuy nhiên, cha tôi lại vô cùng may mắn, người bác ruột của người
phụ nữ cặp bồ với cha ở trong trường là người vừa có quyền vừa có thế,
ngoài ra ông ấy còn có các mối quan hệ với bên ngoài, cha lợi dụng mối
quan hệ và tiền bạc của cô ấy để hối lộ cho lãnh đạo của trường, cuối
cùng cha cũng đã thành công trong việc ly hôn với mẹ, cha bước ra khỏi
cuộc hôn nhân của chính mình mà hoàn toàn không bị chút tổn thương nào.
Ngoài tôi ra, mẹ tôi đã mất đi tất cả, bao gồm cả trái tim và sức khỏe của
bà. Đối với đàn ông Trung Quốc và cả xã hội Trung Quốc lúc bấy giờ, mẹ
tôi hoàn toàn không còn chút niềm tin nào nữa.
Tôi còn nhớ có duy nhất một lần sau khi ly hôn, cha tôi quay về nhà để lấy đồ, lúc ấy mẹ
không có ở nhà, chỉ có bà ngoại đang kèm cặp tôi. Cha đã cãi nhau với bà ngoại, cuối cùng cha quay lưng đi