
thơ vẽ
tranh, vừa có sắc thái tình cảm của giai cấp tiểu tư sản đáp ứng đúng
với những gì bà mong muốn trong tiềm thức của mình để làm người bầu bạn
trọn đời. Trong cả quân khu, những người tiếp xúc nhiều nhất với những
nữ đoàn viên trong đoàn văn công chính là mấy nam đồng chí thuộc sở
tuyên truyền bộ chính trị. Trong đó có một đồng chí trông khôi ngô tuấn
tú, dáng người cao cao, hay đeo một cặp kính gọng đen, nghe nói trước
khi tham gia cách mạng cũng là một sinh viên.
Lúc mà bà ngoại tôi để mắt đến người đàn ông ấy, thì đồng thời, người đàn ông này cũng để mắt đến bà ngoại tôi.
Mỗi lần bà ngoại tôi biểu diễn ở trong đoàn văn công, người đàn ông này đều ngồi ở hàng ghế đầu tiên vô cùng hứng thú theo dõi từng cử động của bà. Sau mỗi buổi biểu diễn kết thúc, người đàn ông này lại là người đầu
tiên đứng dậy trong đám người xem, vỗ tay nói: “Đoàn văn công có thể
biểu diễn thêm một lần nữa được không?”. Lúc này kiểu gì cũng sẽ là nhất hô bách ứng, tất cả mọi người có mặt đều lập tức đứng hết lên vừa vỗ
tay vừa nói: “Thêm một lần nữa, thêm một lần nữa!” và bà ngoại tôi đóng
vai chính trong buổi biểu diễn cùng các bạn của mình trong đoàn lại tiếp tục ca hát trong tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt của mọi người.
Tình yêu nam nữ dần nảy sinh từ trong những hoạt động cách mạng như thế, nó
hiện lên rất mơ hồ và lãng mạn. Thật khó tưởng tượng, trong lúc đấu
tranh giai cấp đang đến hồi gay cấn kịch liệt, đánh cường hào, chia
ruộng đất, dẹp phản loạn, trong cái nôi của cách mạng, dưới ô đỏ của đội quân cách mạng, vậy mà cũng có thể nở ra một đóa hoa tình yêu mang đậm
tính chất của giai cấp tiểu tư sản, vô cùng lãng mạn.
Bà ngoại
tôi còn nhớ món quà đầu tiên mà bà tặng cho người ấy chính là tập thơ
của nhà thơ cách mạng người Nga Mai-a-cốp-xki một nhà thơ Nga đại diện
tiêu biểu nhất của trường phái thơ vị lai của thế kỷ XX. Người đàn ông
đó đã đọc một mạch hết cả quyển thơ trong đêm, cả đêm không hề chợp mắt. Ngày hôm sau, người đó khe khẽ nhét vào tay bà một mẩu giấy, trên đó
viết:
“Đây là những câu thơ hay và đẹp nhất mà tôi đã từng đọc
trong cuộc đời, đây cũng là món quà quý giá nhất mà tôi nhận được trong
cuộc đời.”
Lúc bà ngoại tôi cùng những nữ chiến sĩ trong đoàn văn công được cử đi lưu diễn ở vùng dân tộc thiểu số khu vực miền tây Tứ
Xuyên, dọc đường đi bà thường ghi lại những phong tục tập quán đặc sắc
của người dân tộc thiểu số và những phong cảnh tuyệt đẹp còn giữ được
những vẻ nguyên sơ của vùng đất miền tây. Mỗi lần đến một trạm nghỉ nào
đó, bà liền gửi cho người ấy một bức thư, kể về những nơi bà đã đi qua.
Còn người ấy, khi nhận được những bức thư của bà, đều giữ chặt trong
tay, đọc đi đọc lại, nói những bức thư này chính là những bài tản văn
hay nhất mà anh đã từng đọc. Trong những lá thư hồi đáp, người ấy đều
tán dương bà là “băng tâm đệ nhị”, một người con gái cách mạng tài giỏi
chân chính.
Còn người thanh niên cách mạng thư sinh đeo cặp kính
gọng đen ấy, cuối cùng được sự đồng ý và giúp đỡ của tổ chức đảng đã
cùng bà ngoại tôi kết thành phu thê.
Trước khi kết hôn và thời kỳ đầu của hôn nhân, bà ngoại tôi luôn cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh
phúc nhất trên đời này. Sự kết hợp giữa hai người có văn hóa, vừa theo
cách mạng vừa lãng mạn theo kiểu tiểu tư sản chính là mối quan hệ nam nữ hài lòng nhất và là cuộc hôn nhân mĩ mãn nhất. Bà luôn cảm thấy cuộc
hôn nhân của mình so với mẹ thì hạnh phúc hơn không biết bao nhiêu lần.
Thật đúng là ông trời có mắt, đã bù đắp cho bà tất cả những khổ đau mà
mẹ bà phải gánh chịu. Từ tận đáy lòng, bà thật sự cảm ơn mẹ mình, là mẹ
đã cho bà kiến thức, cho bà văn hóa, mà nhờ có văn hóa bà mới có thể tìm được một người bạn cách mạng có văn hóa, mới có thể có được sự bình
đẳng như thế này. Trong cuộc sống gia đình, mình luôn tôn trọng đối
phương và cũng được đối phương rất tôn trọng.
Sau khi bà sinh
người con gái thứ hai - người đó chính là mẹ tôi - không lâu, Đảng Cộng
sản bắt đầu tiến hành một cuộc thanh lọc chính trị với quy mô lớn nhất
lần đầu tiên từ sau khi giành được chính quyền, cuộc thanh lọc ấy gọi là cuộc vận động “Tam phản ngũ phản”, đồng thời cũng thanh lọc luôn cả đến quân đội. Người chồng trí thức cách mạng của bà, là ông ngoại của tôi,
lúc bấy giờ đối với cách mạng luôn một lòng trung thành son sắt, nhưng
trong một đêm bỗng bị vạch trần ra là “có vấn đề về lý lịch chính trị”,
nói ông trước khi gia nhập vào bộ đội đã từng tham gia vào đoàn thanh
niên của Quốc dân đảng. Trong phút chốc tất cả đã hoàn toàn thay đổi,
ông ngoại lập tức bị bắt nhốt lại, bị cách ly để thẩm tra. Rồi theo đó,
nhà cửa cũng bị tịch thu, bà ngoại cũng bị cách ly để khai báo rõ một
cách thành thực về vấn đề của chồng bà.
Trong cái rủi có cái may, và điều vô cùng may mắn ấy là ông ngoại đã tìm được người cấp trên cũ
của mình, người cấp trên ấy đã chứng minh ông ngoại tham gia vào đoàn
thanh niên của Quốc dân đảng là do nhận nhiệm vụ hoạt động bí mật của
đảng trà trộn vào hàng ngũ của địch để tiến hành hoạt động xúi giục làm