
a. Cho nên bà đã
hạ quyết tâm, con gái của bà, bà cũng sẽ quyết để cho con gái được đi
học. Cho nên lúc bà ngoại tôi bảy tuổi, đã được đưa đến trường tư thục
của Tô gia để học. Cái giá phải trả cho việc này là cụ ngoại tôi mỗi
ngày bắt buộc phải giặt nhiều hơn ba chậu quần áo lớn, ngoài ra còn phải thức đêm để nhận may thêm quần áo mới cho những người có tiền.
Ở thời đại ấy, mọi người đều nói “Phụ nữ không có tài thì là người có
đức”, nhưng chính từ cảnh ngộ mà bản thân mình gặp phải, cụ ngoại tôi
nhận thức được rằng, người phụ nữ không có tài thì cũng sẽ là người
không có đức, họ rất dễ rơi vào hoàn cảnh bị chồng ruồng bỏ, coi khinh.
Chính vì nghĩ như vậy mà cụ ngoại tôi đã dốc hết sức, đem cả tính mệnh
của mình ra để đổi lấy việc cho con gái được đi học.
Bà ngoại của tôi, không hổ là người xuất thân từ gia tộc họ Tô, bà có tư chất thông
minh, chỉ cần đọc qua một lần là nhớ, ngâm thơ làm phú, xuất khẩu thành
thơ, lại thêm việc viết chữ rất đẹp, chỉ trong một thời gian ngắn, bà đã trở thành đứa trẻ nổi trội nhất trong đám trẻ con của gia tộc họ Tô.
Các chú thím trong họ, người nào cũng đều khen ngợi bà, đều nói bà là cô bé họ Tô xuất sắc, tiền đồ ngày sau nhất định sẽ rộng mở thênh thang.
Dưới sự cổ vũ và khích lệ của mọi người, bà ngoại tôi càng cố gắng chăm chỉ
học hành hơn nữa, rất nhanh sau đó bà đã thi đỗ đầu vào trường trung học của huyện. Sau khi tốt nghiệp trung học, lại trải qua vô số gian khổ,
thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng của tỉnh. Trong cả quá trình
cầu học của bà, cụ ngoại tôi đã đổ không biết bao nhiêu mồ hôi, nước mắt và tâm huyết!
Đến năm 1949, tức là sau một năm bà ngoại tôi đi
học đại học ở trên tỉnh, xã hội Trung Quốc đã có một sự thay đổi lớn,
Đảng Cộng sản với khí thế cuồn cuộn, sức mạnh như vũ bão, uy lực cực lớn đã dồn Quốc dân đảng đến tận Đài Loan. Dưới sự hiệu triệu của Đảng Cộng sản, bà ngoại tôi và tất cả những sinh viên tiến bộ giống như bà, trong lòng nhiệt huyết cách mạng đang trào dâng mãnh liệt, họ sẵn sàng dấn
thân vào đội ngũ cách mạng. Đối với riêng bà ngoại tôi mà nói, con đường cách mạng của bà so với những sinh viên khác còn triệt để hơn vài phần, bởi bà là người có thân thế quá bi thảm. Bà vươn lên từ đáy tận cùng
của xã hội này. Con đường mưu cầu tri thức của bà, là do mẹ mình dùng cả tính mạng và sức khỏe để đổi lấy, là dùng từng đồng từng cắc đắp dựng
nên. Bà mong muốn giải phóng được càng nhiều càng tốt những bà mẹ phải
lao động khổ sở vất vả giống như mình, để tất cả các bà mẹ trong thiên
hạ này đều không phải lo lắng vì không có cơm ăn, để mỗi đứa trẻ đều
được đến trường. Lý tưởng như vậy chắc chắn đã trở thành niềm tin của
bà.
Đó cũng chính là niềm tin cách mạng thuần chất nhất của bà
ngoại tôi, chính niềm tin ấy đã khiến bà quyết định rất nhanh từ bỏ việc tốt nghiệp đại học, cùng những người đồng chí cùng chung chí hướng gia
nhập vào đại quân cách mạng. Bà gia nhập vào giải phóng quân ở một đoàn
văn công quân khu của bộ 4 Tứ Xuyên. ở thời điểm này có rất nhiều thanh
niên có học thức gia nhập cách mạng giống như bà, trong lòng họ tràn trề những lý tưởng về một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Sau đó, bà ngoại
tôi với tài năng nghệ thuật xuất chúng và diện mạo vô cùng xinh đẹp đã
nhanh chóng nhận được sự quan tâm của đội ngũ lãnh đạo trong đoàn văn
công. Trải qua một thời gian rèn luyện và khảo sát, cuối cùng bà cũng
được kết nạp và trở thành đảng viên Đảng Cộng sản. Từ đó bà nhận được
ánh mắt ngưỡng mộ của không ít những đồng chí nam giới trong đội ngũ
cách mạng. Trong thời kỳ đầu của những năm năm mươi, rất nhiều quân nhân xuất thân từ công nhân nông dân đã trải qua nam chinh bắc chiến, có ít
nhiều cống hiến cho Đảng Cộng sản, đa số những người đàn ông này đều sớm đã có vợ ở quê nhà. Những người vợ bị để mặc ở quê, do không hiểu biết, nên họ đã bị những người chồng của mình trói buộc trong gông cùm xiềng
xích của những thủ tục hôn nhân của xã hội cũ còn rơi rớt lại, bị họ sẵn sàng từ bỏ. Họ theo đuổi, săn đón những chiến sĩ tham gia trong đội ngũ cách mạng vừa trẻ trung xinh đẹp phù hợp với thân phận là chiến sĩ cách mạng của họ lại vừa có văn hóa, tri thức. Trong số bọn họ, có không ít
người đã dành sự quan tâm chú ý cho bà ngoại tôi.
Bà ngoại tôi
tuy lớn lên trong một gia đình nghèo khổ bần hàn, nhưng dòng máu đang
chảy trong người bà là dòng máu của một gia tộc có dòng dõi thư hương
nổi danh thiên hạ. Chính vì vậy mà tận trong cốt cách của bà vẫn toát ra chút khí phách kiêu ngạo, khiến bà có chút xem thường những vị lãnh đạo thô lỗ quê mùa một chữ bẻ đôi cũng không biết ấy. Bà biết những người
này có địa vị, có thực quyền, nếu lấy họ thì cuộc đời của bà có thể suốt đời nhàn nhã, một bước lên mây. Nhưng rồi bà cũng nghĩ đơn thuần rằng,
làm cách mạng và lấy chồng là hai việc khác nhau. Đương nhiên, chẳng có
chút nghi ngờ gì, mục đích của bà là nhất định phải tìm được một người
đồng chí nam trong đội ngũ cách mạng, nhưng đồng thời đồng chí ấy cũng
phải là người có tri thức, một người đàn ông vừa có thể ngâm