
lời, có một lần mẹ dẫn em về quê chơi, em đã nhìn
thấy cả một vùng rừng núi rộng lớn ngập tràn màu quýt chín. Những tán
cây xanh mướt treo lủng lẳng những chùm quýt rực rỡ, quả nào cũng căng
tròn chín mọng, trông đáng yêu như những quả bí ngô nhỏ xíu. Hương quýt
chín thoang thoảng khắp không gian, đem đến cảm giác thật dễ chịu. Vậy
nên, từ đó, em đã thích màu cam.”
“Đúng vậy, em vẫn còn nhớ
chuyện hôm ấy. Bây giờ em vẫn thích màu cam rực rỡ đó! Này, anh nhìn vào chỗ này đi.” Tuyết Nhung kéo gấu quần bò lên, để lộ ra đôi tất màu cam.
Ngô Vũ mỉm cười, giơ tay lên xoa đầu cô, trầm tư nói: “Nhưng em không biết, hôm đấy sau khi về nhà, anh đã viết một thứ, vốn muốn tặng nó cho em
nhưng lại sợ em cười, nên đến tận bây giờ vẫn không dám đưa cho em.”
“Thì ra anh vẫn giữ bí mật với cả em.” Tuyết Nhung trợn mắt lườm Ngô Vũ: “Bây giờ chắc anh có thể đưa em xem được rồi chứ?”
“Vậy em tuyệt đối không được cười anh đâu đấy!”
“Sẽ không cười đâu! Anh yên tâm!”
“Được rồi, vậy thì anh sẽ viết lại cho em.” Ngô Vũ quay lưng đi viết thứ gì
đó. Một lúc sau, anh nhét một mẩu giấy vào tay Tuyết Nhung:
Nếu màu cam là để dành tặng em
Anh sẽ hái tất cả những trái cam trên thế giới này
Chỉ để dâng hiến cho em
...
Giấc mộng đã khiến những con tim chân thành
Thổn thức mỗi lần bước qua những vườn cam chín mọng
Song đó chính xác là một ước mơ
Một ước mơ dài lâu
Khiến anh mải miết hái xuống những trái cam chín vàng
Hái đến khi lá vàng lấp đầy nơi anh đứng
Như anh lấp đầy trái tim mình.
Tuyết Nhung cầm tờ giấy trên tay, im lặng rất lâu. Im lặng, im lặng, vẫn là
sự im lặng đáng sợ đó. Một lúc sau như sực tỉnh dậy sau giấc mộng, cô
vứt tờ giấy sang một bên, vừa khóc nức nở, vừa dùng tay đấm Ngô Vũ liên
hồi. “Tại sao chúng ta phải lớn? Tại sao? Tại sao? Anh nói cho em biết
đi, tại sao?”
Ngô Vũ nhắm nghiền mắt lại, ngồi im bất động, để
mặc Tuyết Nhung trút hết mọi đau đớn lên mình. Lúc này, trái tim anh
chẳng còn gì ngoài nỗi xót xa vô hạn: đúng vậy, tại sao chúng ta phải
lớn? Tại sao lại phải lớn? Câu hỏi đó mãi mãi không có câu trả lời.
Rất lâu sau, Tuyết Nhung mới ngừng khóc. Cô vùi đầu vào hai tay, buồn bã
nói: “Sau khi trải qua kiếp nạn của đời người, giờ cứ nghĩ đến tình yêu
là em lại không khỏi rùng mình. Anh tốt nhất nên quay trở về với Nam Nam đi!”
Nghe những lời Tuyết Nhung nói, Ngô Vũ sững sờ không nói
nên lời. Anh quay đầu sang nhìn cô, ánh mắt đầy tức giận và tuyệt vọng.
“Em nhớ nhé, đây là lần thứ hai em buông tay anh ra!” Nói đoạn, anh cúi
xuống nhặt áo khoác lên, quay người bỏ đi, và dần biến mất ở phía bên
kia của thảm cỏ xanh mướt. Nhà thơ Mĩ Robertlee Frost đã từng viết nên một bài thơ rất hay, trong đó có hai câu cảm động nhất:
Anh là người luôn nói sẽ rời xa tôi
Nhưng lại chưa từng bỏ lại tôi.
Vào đêm ba ngày sau đó, trời bỗng đổ mưa. Mưa dầm dề, mưa não nề như muốn trút hết nỗi đau thương đã dồn nén suốt bao năm qua.
Ngô Vũ đi lang thang trong màn mưa dày đặc, lang thang, lang thang... Mưa
thấm ướt vạt áo, thấm ướt cả trái tim đang lạnh giá, khiến cho nỗi tuyệt vọng trong anh càng trở nên đáng sợ hơn lần đầu Tuyết Nhung nói chia
tay với anh. Suốt ba ngày qua, anh không tìm được cách nào để khiến trái tim mình bình tĩnh lại. Anh không thể ăn, không thể ngủ, không thể thốt nên lời, thậm chí còn hoàn toàn mất đi cảm giác tức giận, tuyệt vọng và đau khổ. Lần đầu tiên chia tay với Tuyết Nhung, anh vẫn có thể sống
tiếp, sau đó đã tìm được cho mình một sự giải thoát. Bởi vì lúc đó với
anh, Tuyết Nhung chỉ là một tình yêu, một giấc mơ, một trái tim. Nhưng
bây giờ, sau khi trải qua những đau đớn của kiếp người, cô ấy đã trở
thành máu thịt, thành linh hồn, thành sinh mệnh của anh. Hai người đã
gắn kết thành một, mãi mãi không thể xa rời!
Tuyết Nhung tắt đèn, đi ra khỏi cửa. Ngô Vũ tiến đến, ôm chặt lấy cô. Khắp người anh đã ngấm đầy nước mưa, không biết anh đã đứng chờ giữa trời mưa thế này từ bao
giờ. Chiếc ô Tuyết Nhung cầm trong tay rơi xuống đất. Một làn gió thổi
qua, cuốn nó bay ra xa. Nước mưa thấm ướt người Tuyết Nhung và Ngô Vũ,
thậm chí giờ họ không thể phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước
mắt.
“Tuyết Nhung, anh hối hận, hối hận vì lần đầu tiên em muốn
anh đi, anh đã nghe theo và buông tay em ra. Bây giờ, em lại muốn anh ra đi một lần nữa, nhưng lần này anh quyết định sẽ không nghe theo lời em
nữa. Anh nhất định sẽ không buông tay em ra! Em chính là sinh mệnh của
anh, anh không thể không có em! Anh không cần em phải yêu anh, cũng
không cần em phải đền đáp anh! Anh sẽ ở bên bảo vệ em, và thực hiện lời
hứa mãi mãi có hiệu lực đó! Anh không hứa với bất kỳ người con gái nào
khác, vì thế anh có thể bình thản đối diện với em, đối diện với lương
tâm của mình. Tất cả những chuyện em muốn ở anh, anh đều sẽ làm cho em!
Dù có trưởng thành cũng chẳng sao, chúng ta sẽ giống như thuở nhỏ. Mọi
thứ sẽ không thay đổi, chúng ta sẽ cùng nhau lớn lên.
“Tại sao lần nào em bảo anh đi anh cũng đi, thực ra em chưa từng muốn anh bỏ em đi! Tiểu Vũ à!”
Khoảnh khắc đó, Tuy