
trong văn phòng chỉ còn lại Tuyết Nhung. Cô ngồi trước máy tính, gấp rút chuẩn bị một bài tuyên truyền mới. Từ sau hôm cô gặp Nam Nam, Ngô Vũ
vẫn chưa xuất hiện. Nghe Tim nói, anh ấy đang đi công tác ở Bờ Tây. Đột
nhiên, tay nắm cửa kêu “tách” một tiếng từ bên ngoài. Ngô Vũ hớn hở lao
vào.
“Tiểu Vũ!” Tuyết Nhung kinh ngạc: “Không phải anh đang đi công tác sao?”
“Đúng thế, sau khi hoàn thành xong công việc, anh liền lập tức quay về đây!”
Ngô Vũ hồn nhiên cười nói: “Anh xuống máy bay là lập tức về đây, em thấy anh chạy có nhanh không?”
Nhìn nụ cười hồn nhiên của anh, Tuyết Nhung thấy mắt mình cay cay, nước mắt cứ trực trào ra.
“Em đã ăn cơm trưa chưa? Đi thôi, anh sẽ đưa em đi ăn.” Ngô Vũ đi đến, định tắt máy tính giúp Tuyết Nhung.
“Ấy, anh chờ đã!” Tuyết Nhung vội giữ tay Ngô Vũ lại. “Đừng vội, Tiểu Vũ à, em có vài lời muốn nói với anh.”
Ngô Vũ ngẩn người ra một lúc, rồi hoài nghi hỏi: “Có vài lời muốn nói với anh? Là chuyện gì vậy?”
“Em muốn hỏi anh, em và anh đã quen nhau được bao lâu rồi?”
“À, chỉ là câu hỏi đơn giản thế này thôi sao? Có gì đáng hỏi đâu chứ, chúng ta quen nhau được hai mươi năm rồi!” Ngô Vũ lại mỉm cười: “Sao thế? Sao tự dưng em lại nghĩ ra câu hỏi đó?”
“Tiểu Vũ, suốt hai mươi năm
qua, anh đã làm biết bao việc cho em! Hai ngày qua em nghĩ, trong hai
mươi năm đó, liệu em đã làm được những gì cho anh? Nhưng nghĩ đi nghĩ
lại, em vẫn không thể nghĩ ra bất cứ việc gì.” Tuyết Nhung nghiêm túc
nói.
“Em nghĩ chuyện đó làm gì, sao phải khách sáo như vậy với
anh? Chỉ cần có một nha đầu như em quanh quẩn trước mặt là anh đã thấy
mãn nguyện lắm rồi. Em đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, được chứ?”
“Tiểu Vũ, hôm nay em thực sự rất muốn làm một việc gì đó cho anh. Anh hãy
tưởng tượng mình đang đứng ước trước bánh sinh nhật. Hôm nay anh muốn em làm gì cho anh?” Tuyết Nhung dịu dàng nhìn Ngô Vũ bằng đôi mắt xinh đẹp của mình, chờ đợi câu trả lời của anh.
“Thật sao? Chỉ cần anh ước thì em sẽ biến mong ước của anh thành hiện thực sao?” Ngô Vũ lém lỉnh nhìn cô.
“Đúng thế, chỉ cần anh nói ra mong ước của mình, thì bất luận là chuyện gì em cũng sẽ làm cho anh.” Lời nói của Tuyết Nhung không có chút gì do dự
hay đùa cợt. “Bây giờ anh hãy nghĩ thật kĩ nhé, chuyện gì anh muốn em
làm cho anh nhất?”
“Anh muốn chúng ta được quay trở về tuổi thơ của mình.”
“Hả?” Nước mắt của Tuyết Nhung bỗng lăn dài trên má.
Ngô Vũ vội lấy tay lau những giọt nước mắt vương trên khuôn mặt xinh đẹp
đó: “Không cho em được đa sầu đa cảm như thế! Không phải em đã nói là sẽ làm một việc cho anh sao? Đáng nhẽ em phải làm trong vui vẻ chứ?”
“Được rồi, chúng ta đã cứ quyết định như thế nhé, em sẽ làm trong vui vẻ.” Tuyết Nhung cố gắng nuốt nước mắt vào bên trong.
Ngô Vũ bước vài bước đến trước một chiếc tủ, rồi lấy hai chiếc vĩ cầm nhỏ
từ trên nóc tủ xuống. “Ha ha, bây giờ chúng ta lại là những đứa bé kéo
đàn dương cầm! Thật thú vị!” Ngô Vũ khoác đàn lên vai, mỗi bên một
chiếc, sau đó chìa tay ra kéo Tuyết Nhung chạy ra ngoài.
“Đợi đã
Tiểu Vũ, em muốn chải tóc rồi mới ra ngoài. Em nhớ hồi nhỏ anh vẫn
thường giúp em tết bím đuôi sam. Giờ anh có còn nhớ cách để tết không?”
“Đương nhiên là nhớ! Lại đây, em ngồi xuống, anh sẽ tết tóc cho em.”
Tuyết Nhung ngồi khoanh tròn chân trên đất giống như thuở còn nhỏ. Ngô Vũ quỳ sau lưng Tuyết Nhung, vuốt lại mái tóc dài đang rối của cô cho thật
mượt: “Nếu anh làm em bị đau thì phải lên tiếng nhé!” Tuyết Nhung thẫn
thờ gật đầu. Ngô Vũ thành thục tết từng lọn tóc, vừa tết vừa hát: “Ngôi
sao đỏ lấp lánh, tỏa ánh sáng muôn nơi, ngôi sao đỏ rực rỡ...” Trong khi đó, Tuyết Nhung nghẹn ngào không cất nên lời. Đầu óc cô lúc này hoàn
toàn trống rỗng, còn trái tim thì chẳng còn gì ngoài nỗi đau.
Tết tóc xong, Ngô Vũ ló đầu ra nhìn thẳng vào mặt Tuyết Nhung. “Xem ra em
vẫn giống hệt hồi còn nhỏ, đáng tiếc là không có gương, nên anh không
biết là em có thích hay không?”
Tuyết Nhung lấy di động của mình
ra, ngắm nghía mình trong màn hình chụp ảnh, sau đó đập tay lên sàn nhà
nói: “Anh cũng ngồi xuống đây đi. Em muốn anh ngồi bên cạnh em.”
Ngô Vũ ngoan ngoãn ngồi xuống. Tuyết Nhung nghiêng đầu về phía anh, để mặt
hai người lọt vào khuôn hình điện thoại, rồi ấn nút chụp. Sau đó, cô
kiểm tra lại, thấy ảnh đẹp và rõ nét mới mỉm cười đứng dậy, nắm lấy tay
của Ngô Vũ. “Tiểu Vũ, bây giờ chúng ta có thể đi được rồi.” Vừa đi, cô
vừa nghịch ngợm lắc lư hai bím tóc của mình. Cô thầm hứa trong lòng nhất định sẽ đem đến cho Ngô Vũ thật nhiều niềm vui.
Trên chiếc xe
buýt đi vào nội thành Ann Abor, người đứng chật ních. Chỗ ngồi trên xe
cũng đã hết từ lâu. Lúc này, chiếc xe đang lắc lư chạy trên đường. Giống như thuở nhỏ, Tuyết Nhung dùng hai tay ôm chặt lấy eo Ngô Vũ, đầu dựa
vào tấm lưng vững chãi của anh. Khi vào đến trung tâm thành phố, lúc qua đường, Ngô Vũ quay đầu lại, nắm chặt lấy tay Tuyết Nhung, sau đó dắt
tay cô chạy qua những con đường. Khi nhìn thấy những nhà hàng mọc san
sát hai bên đường, Ngô Vũ dừng lại, chống tay lên hông, nói với giọng
cường điệu: “Bây giờ an