
ng có quan hệ vợ chồng”.
Mộ Dung Hòa Chính: “Hả? Liễu Liễu vẫn còn chưa quên được chuyện cũ sao? Dục caca, ngươi không mau đi khuyên nhủ nó đi?
Trình Dục Chi: “Không cần, theo tính tình trước giờ của Liễu Liễu mà đoán thì dù ta có nói, nó cũng không nghe, có một số việc phải để chính nó nghĩ
thông suốt thì mới có tác dụng. Đạo lý kì thật rất đơn giản, cứ để thời
gian dài qua đi, tự nhiên sẽ tốt thôi”.
Mộ Dung Hòa
Chính: “Haizzz, bất quá, A Thát cũng có điểm đáng thương. Ta thấy ngươi
vẫn là nên đi khuyên nhủ Liễu Liễu, nó từ nhỏ đã nghe lời của ngươi,
chắc chắn sẽ có tác dụng”.
Trình Dục Chi cười lạnh:
“Không đi! Ái nữ của ta như hoa như ngọc gả cho hắn ta đã thấy hối hận
lắm rồi. Không lẽ đạo lý về mấy chuyện này cũng để ta quản sao? Nếu hắn
muốn ăn thì chính mình nghĩ biện pháp đi. Hừ, nói cho cùng, lúc trước ta cũng phải rất nhịn nhiều năm vậy. Dựa vào cái gì lại có thể giúp cho
hắn ăn được dễ dàng như vậy chứ?”
Mộ Dung Hòa Chính:
“Ngươi là nam nhân lòng dạ hẹp hòi từ khi nào vậy? Hừ, nên để cho mọi
người bên ngoài được nhìn thấy, đây là chính là bộ mặt của đại thánh
nhân Trình Dục Chi”.
Trình Dục Chi đắc ý cười: “Ngươi cho dù có nói thì cũng không ai tin ngươi”.
Mộ Dung Hòa Chính xem thường : “Đại lừa đảo! Ta chính là nhìn lầm ngươi!”
Trình Dục Chi trêu đùa: “Ngươi nhìn lầm ta, bộ không tốt sao? Trừ ta ra, còn
có ai có thể trị được ngươi? Có phúc và không biết phúc, tiểu hỗn đản!”
Mộ Dung Hòa Chính: “Mặc kệ, dù sao ngươi chính là đại lừa đảo!”
. . . . . .
Ra biên giới, khung cảnh dần dần hiện ra thật dũng mãnh, ảnh hưởng của Đại Minh triều đình đối với ta càng ngày càng mờ nhạt, những chuyện về
hoàng đế caca ta cũng dần quên mất. Phi ngựa rong ruổi trên đại thảo
nguyên, tâm của ta dần dần nghĩ thông được một chút, nét tươi cười đã
trở lại trên khuôn mặt.
Ta và A Thát chơi đùa chán, dừng
chân lại nghỉ ngơi bên cạnh một con sông nhỏ. Bất giác, ta nhớ tới lúc A Thát bán mình làm nô lệ, nhịn không được nhìn hắn, cười lớn, “A Thát,
khi xưa, tại bờ sông này, ngươi bị ta một cước đá vào mông ngã nhào,
suýt nữa thì đập đầu vào bãi phân chó. Sau đó lại trúng của ta phấn
ngứa, ngươi lại cởi hết quần áo nhảy loạn, ngươi thật là không biết xấu
hổ, rất là mất mặt a!”
A Thát thấy ta cười, dường như
không biết chính mình đang bị cười, chỉ khẽ nói: “Ta khi đó chỉ là một
đứa trẻ, không nghĩ tới chuyện kiêng dè, bất quá, người thảo nguyên
chúng ta vốn cũng sẽ không chú ý nhiều đến những chuyện như vậy.”
Ta bĩu môi, “Hừ, còn có cái đùi dê, ta nhổ nước miếng lên, ngươi vẫn còn ăn, thực bẩn!”
Hắn ôm ta, ánh mắt tràn ngập sủng nịch, nói: “Như thế nào là bẩn? Ta còn muốn ăn như thế cả đời.”
“Buồn nôn quá, ngươi thực ghê tởm.”
“Ghê tởm như vậy sao?” Hắn cúi đầu hôn lên môi ta.
Chuyện này làm ta nhớ đến lần đầu thân mật cùng hoàng đế caca, ta khẽ cứng
người lại nhưng sau đó lại từ từ thả lỏng, ngầm đồng ý với hành vi của
hắn. Ta nhất định phải quên đi chuyện cũ, bắt đầu cuộc sống mới.
A Thát bắt đầu chỉ là muốn thử hôn nhẹ lên môi ta, nhưng sau đó phát hiện ta không giống lúc trước luôn tránh né làm cho hắn mừng rỡ như điên,
giống như một người đang chết khát mấy ngày đột nhiên tìm được nước vậy, hắn hôn rồi lại hôn, hôn lúc càng sâu, không có chút gì gọi là sẽ dừng
lại.
Ta được một lúc thì hết hơi, dùng sức đẩy hắn ra, véo hắn một cái, hắn mới buông.
Ta thở phì phò, vô lực dựa vào hắn, mắng hắn: “Ngươi định làm gì? Muốn làm ta chết ngạt sao?”
Hắn cứ ngây ngô cười, không ngừng gọi tên của ta: “Liễu Liễu, của ta. Ta
yêu nhất yêu nhất là Liễu Liễu. . . . . .” Một bên lại lựa thời cơ áp
sát về phía ta.
Ta che miệng, quay đầu ra sau, “Không thèm, miệng ta đang đau .”
Khuôn mặt hắn tràn ngập vẻ đau lòng nhưng mà vẫn có vẻ vui sướng, không hối
hận, nói: “Tại ta, ta rất cao hứng cho nên mất tự chủ.”
Cách đó không xa, các ca ca đang gọi kêu chúng ta đi ăn cơm. Lúc ăn cơm, ta
có cảm giác các ca ca đang nhìn ta và A Thát rất quái dị, ánh mắt cứ
chăm chú nhìn trên môi ta.
Ta nghĩ nhất định bọn hắn đã
nhìn thấy cảnh đó, cảm thấy rất là mất mặt. Ăn vài miếng sau đó đem đùi
dê đưa cho A Thát. Lợi dụng co hội, ta khẽ dùng móng tay, cấu mạnh A
Thát một cái.
A thát bất giác kêu to, các ca ca nghe thấy bèn hỏi hắn làm sao vậy, hắn nhe răng trợn mắt nói là đùi dê nóng quá .
Ta tiếp tục cấu, hắn lúc này đã nén xuống, không hé răng, để mặc cho ta cấu.
Các ca ca lại hỏi: “A Thát, đang nghĩ đến chuyện vui gì sao? Ngươi như thế nào lại cao hứng như vậy?”
A Thát nói: “À, không, ta đang cảm thấy được đùi dê này hương vị rất ngon.”
Các ca ca liền cười hắn: “Không phải là đùi dê hương vị ngon, là bởi vì
Liễu Liễu đã nếm qua, cho nên ăn đùi dê cũng như ăn Liễu Liễu.”
A Thát hắc hắc cười không đáp, ta oán hận cấu tiếp, cấu đến mức cả móng tay cũng đau, thế mà hắn vẫn cười.
Lát sau chúng ta lại lên đường, ta lặng lẽ hỏi hắn: “Ngươi đúng là thích bị ngược đãi, bị cấu khắp người như vậy lại còn cười?”
Hắn vẫn cười, “Liễu Liễu, ta thật cao hứng, cuối cùng nà