
a cùng nhau đi tiếp. ”
Ở nơi suối vàng thật sự có thể đứng đợi hay sao? Nếu như vậy, Hoàng Đế ca ca có phải hay không đang ở dưới đó chờ ta đến? Nghĩ đến đây, ta nhịn
không được, hốc mắt lại đỏ hoe.
A Thát thoáng thấy thần sắc của
ta, biết ta lại suy nghĩ đến Hoàng Đế ca ca, vẻ mặt có chút ảm đạm. Ôm
ta nói: “ Liễu Liễu, quên hắn đi ! Nếu nghĩ đến hắn có thể làm cho nàng
hạnh phúc, ta quyết không ngăn cản nàng. Nhưng mà mỗi khi nghĩ tới hắn,
nàng chỉ toàn thương tâm, làm cho ta nhìn thấy thật sự rất đau lòng.
Trước kia nàng luôn điêu ngoa vô tư, luôn cao ngạo ngẩng đầu, luôn mang
bộ dạng của một kẻ không sợ trời không sợ đất bộ. Cho dù là làm chuyện
sai cũng có thể biến nó thành hợp tình hợp lý. Khi đó ta hận nàng, lúc
nào cũng ngóng trông có một ngày có thể làm cho nàng gục ngã, không thể
tiếp tục hung hăng càn quấy. Nhưng mà, hiện tại nhìn nàng như vậy, ta
lại ngóng trông nàng có thể giống như trước kia, kiêu ngạo, gian ác,
suồng sã, cười to sảng khoái, tuy là điêu ngoa nhưng lại giống như mặt
trời sáng đến chói mắt, làm cho tất cả mọi người khi nhìn thấy nàng đều
bị hồn xiêu phách lạc. Nhưng mà hiện tại nàng đã biến thành ánh trăng bị mây mờ che khuất, làm cho người ta nhìn thấy cũng trở nên ưu thương.
Liễu Liễu, đây không phải là nàng. Nàng hãy quên hắn đi! Trở lại giống
như trước đây, ta tình nguyện để cho nàng dùng roi đánh ta, dùng dược
hại ta, cũng còn hơn khi phải nhìn nàng cứ như vậy đau lòng. . . . . . . Liễu Liễu, ta yêu Liễu Liễu, người ta khi trưởng thành tất sẽ có thay
đổi, cho nên việc nàng thay đổi cũng không phải ngạc nhiên. Nàng cũng
chưa từng làm sai cái gì, vì sao cứ phải như vậy trừng phạt chính mình?
Hãy quên hắn đi! Hắn nhất định cũng là luôn luôn ngóng trông nàng có thể sống vui vẻ, hạnh phúc, có thể cười thật sảng khoái. ”
Đúng vậy, chuyện đã qua giống như một cơn gió, bay nhanh qua khỏi cuộc đời ta, ta cứ như vậy dây dưa, chỉ làm cho nhưng người còn sống chịu khổ sở mà
thôi. Nhưng mà. . . . . .
“ Nhưng mà mỗi ngày, vào ban đêm, ta
lúc nào cũng mơ thấy lúc trước, khi còn được cùng hoàng đế caca ở chung
một chỗ, khi đó chúng ta đã rất vui vẻ. Hắn nhất định đang trách ta,
trách ta đã quên chuyện xưa, trách ta đã thay đổi. ”
“ Không,
Liễu Liễu, hắn nếu thật tâm yêu nàng thì sẽ không bao giờ muốn nàng đau
khổ. Ta khẳng định là hắn chỉ muốn nàng nhớ đến những ngày tháng vui vẻ
trước kia, hắn không muốn thấy nàng sầu khổ. Liễu Liễu, hãy bình tĩnh
lại đi, bằng không ngay cả đến kiếp sau, nếu hắn có nhìn thấy nàng cũng
sẽ không nhận ra nàng. Nếu có kiếp sau, ta nguyện làm một cái cây đứng
bên cạnh cửa sổ, ngày ngày nhìn thấy nàng vui vẻ, hạnh phúc. . . . . . . Vậy nên, trong kiếp này, hãy để cho ta được yêu thương nàng, chăm sóc
cho nàng, nàng hãy cứ vui vẻ mà tận hưởng cuộc sống, có được không ? ”
Ta gục đầu vào ngực ở A Thát, nhẹ giọng nói: “ Được. ”
Ta ở trong lòng khẽ nói với Hoàng Đế ca ca: “ Hoàng Đế ca ca, về sau không cần tiếp tục đi vào trong giấc mơ của ta. Bên cạnh ta luôn sẽ có hắn
nằm bên cạnh, ngươi nhìn thấy chỉ sợ là sẽ không vui. Tuy rằng cái gọi
là kiếp trước kiếp sau chỉ là lừa mình dối người, nhưng ta có thể hứa
chắc, nếu có kiếp sau ta nhất định sẽ ở bên cạnh hoàng đế caca. Ta muốn
chậm rãi đã quên đi, ta muốn in sâu ký ức của chúng ta, ký ức mà hoàng
đế caca luôn sủng ta, luôn kêu ta trìu mến ‘Liễu Liễu’, ta sẽ mang ký ức và niềm hạnh phúc đó cứ như vậy tới kiếp sau, lúc đó gặp lại, chắc chắn ngươi sẽ nhận ra ta. Sau đó chúng ta sẽ ở bên cạnh nhau. ”
Ta gục ở trước ngực A Thát, nước mắt vẫn là nhịn không được tuôn ra, làm hỏng cả đêm tân hôn.
A Thát vô cùng ôn nhu vỗ về ta, nhẹ giọng hát những ca khúc quê nhà của
hắn, ta ở trong lòng hắn, nghe hắn hát, mang theo tâm trạng nặng trĩu
chìm vào giấc ngủ. Từ đêm hôm đó trở về sau, Hoàng Đế ca ca cũng không
có đến trong giấc mơ của ta nữa.
~~~***~~~
Ta và A Thát tuy đã thành vợ chồng nhưng mà vẫn không phải vợ chồng đích
thực. Ta vẫn luôn cảm thấy Hoàng đế ca ca chưa có đi đâu xa, nếu ta cùng A Thát làm chuyện đó, lỡ như Hoàng đế ca ca biết được sẽ làm ta cảm
thấy thực sự xấu hổ. A Thát cũng không phản đối ta, mỗi đêm đều ôm ta
vào trong ngực, hát ru ta đi vào giấc ngủ.
Rốt cục cũng
đến lúc ta phải về bái lạy nhà chồng, thật không giống như trước kia khi ta đi ra ngoài vui chơi. Lúc này người nhà đều có cảm giác phải xa nữ
nhân, cả một đám người mắt đỏ hoe. Mẹ ta là người tham tiền nhất thế mà
cũng xuất ra 1 đống ngân lượng cho ta đi đường. Phụ thân cho ta một đống thuốc quí. Các ca ca chế ra rất nhiều độc dược và ám khí cho ta phòng
thân. Nhưng caca chưa lập gia đình còn đòi tự mình tự mình hộ tống chúng ta đi một đoạn. Mặt khác, các trưởng bối cũng có rất nhiều lễ vật đưa
tặng. Quà tặng tràn đầy nguyên 1 xe.
Nhưng thật ra điều này lại khiến cho ta có cảm giác mình giống như là đang cầu thân.
Sau đây là một đoạn đối thoại của 2 vị làm cha mẹ:
Trình Dục Chi vui sướng khi người gặp họa: “Ta mới vừa xem mạch cho Liễu
Liễu. Nó cùng A Thát vẫn chưa từ