
thì cứ mặc hai đứa tôi. Giống như cứ mặc định giờ ra chơi là hành lang sẽ là chỗ cho hai đứa cười giỡn vậy. Mỗi lần như thế thì em cười rất nhiều – nụ cười tỏa nắng. Tôi quí nhất chính là nụ cười này. Em sẽ chẳng lẫn vào đâu được dù đang đứng trong cả biển người (chẳng điêu đâu, các bạn nếu là tôi lúc này thì ai cũng nhận xét thế thôi).
- Anh này! – Bỗng em nắm tay tôi.
- Sao? – Tôi cũng hơi bất ngờ.
- Chị Ly dạo này thế nào rồi?
Tôi đứng hình mất mấy giây. Không phải do em nhắc tới Xu. Mà do tôi dạo này ngày nào cũng luôn bên em. Cũng lâu rồi tôi chưa tới thăm em ấy. Chắc Xu nhớ tôi lắm. Còn ba mẹ hai nữa.
- Ừ Ly khỏe em à. Mà sao tự nhiên lại hỏi.
- Thì tự nhiên hỏi vậy thôi. – Trong mắt em ánh lên một tia buồn.
- Anh sẽ luôn bên em. – Tôi ôm em thật chặt, rồi thì thầm vào tai em.
- Em yêu anh. – Em cũng ôm lấy tôi.
- Ôi trời tụi bay ra coi hai đứa nó đóng phim Hàn nè. Sắp rớt hết cả nước mắt. – Con Ngọc ngoắc tay mấy đứa nữa trong lớp.
- Ôi xời, chuyện thường ở huyện. Có phải lần đầu đâu.
- Thôi hai anh chị ra gốc phượng đằng kia kìa. Ngày nào cũng đóng phim trước cửa lớp.
Thế là hai đứa tôi thẹn thùng buông nhau ra. Cả lớp em cứ đứng mà cười nắc nẻ. Mà thây kệ, chúng nó biết hết cả rồi còn gì. Mà có khi tôi với em bây giờ còn nổi tiếng toàn trường ấy chứ.
- Thôi em vào lớp đi. Anh cũng về lớp đây.
- Vâng, anh đi – Em nói xong thì chạy ù vào lớp.
Tôi cũng chẳng dám đứng lâu, lao đi với vận tốc gần bằng âm thanh (vì vẫn còn nghe thấy tiếng cười của mấy con yêu phía sau). Tới lớp thì cũng vừa may ông thầy vừa vào.. Dạo này tôi học hành lơ mơ lắm. Cứ lên lớp là nghĩ tới gái (em với Xu chứ đâu). Về nhà ăn cơm, ngủ, cũng nghĩ tới gái. Nhớ lại lời em nói. Tôi quyết định chiều nay tạt qua nhà ba mẹ hai thăm Xu một chút. Cũng hơn tuần rồi chưa ghé. Ra ngoài mua một ít bánh qui làm quà. Xong đâu đấy tôi tắm rửa sạch sẽ rồi phóng qua nhà ba mẹ hai. Tới nơi, bấm chuông một chút thì trong nhà đã nghe tiếng dép xoẹt xoẹt đi ra.
- Ôi cha. Thằng này mày trốn đâu cả tuần nay thế hở con. – Mẹ hai vừa nhìn thấy tôi thì cười tươi.
- Dạ dạo này con bận học không qua thăm ba mẹ được. – Tôi nói xong thì chìa hộp bánh cho mẹ hai.
- Cái thằng tới là ba mẹ vui rồi. Còn bày đặt quà cáp. Vào đi con.
Tôi dắt xe vào, mẹ hai đóng cửa đằng sau. Vào trong thì thấy ba hai đang đọc báo. Tôi lễ phép chào.
- Con chào ba ạ.
- Ôi cha. Thằng rễ, qua chơi đấy à?
- Dạ vâng ạ. Ba mẹ vẫn khỏe chứ ạ?
- Hai ông bà già này thì có làm gì đâu mà không khỏe. Mà con dạo này học hành thế nào rồi?
- Dạ vẫn tốt ạ. – Cái này xạo thôi. Hic, lên trường học toàn quậy phá là giỏi.
- Ừ, hôm trước ba mới nói chuyện với ba con đấy. – Ba hai nói rồi rót cho tôi cốc nước.
- Dạ vâng.
- Ừ ba mẹ ở đây cũng chỉ có con Xu. Nhà cửa thì cũng rộng rãi. Ba bàn với nhà thông gia rồi, hay là tháng sau con chuyển đến đây ở đi.
- Ơ sao tiện ạ. – Tôi hốt hoảng.
- Cái thằng này. Mày chê nhà ba mẹ nhỏ phải không? – Mẹ tôi tiếp lời.
- Dạ con nào dám, con chỉ sợ phiền thôi. Với cả nhà còn có cái Xu. Con tới ở thì… – Tôi ngại ngùng ra mặt
- Cái Xu làm sao. Nó chẳng phải vợ mày đấy thôi hở con. – Ba tôi vỗ vai tôi cười hà hà.
- Dạ… – Tôi lúc này cũng chả biết nên nói gì. Từ chối thì không biết nên kiếm lý do gì đây. Chẳng lẽ bảo ở với chị Huệ nấu ăn ngon, tôi không muốn đi.
- Dạ phải cái gì nữa. Quyết định vậy đi. Nhà thông gia cũng đồng ý rồi. Mày mà còn từ chối nữa là ba gọi cho ba mày đó. – Ba tôi đánh vào yếu điểm của tôi. Đó là trước giờ ba tôi nói gì tôi cũng chẳng dám cãi.
Thôi thế là xong rồi. Còn gì là những ngày tự do đàn đúm với anh em bạn hữu. Còn gì là những buổi sáng bình yên muốn nướng tới mấy giờ cũng được. Còn gì là những món ăn ngon bá cháy của chị Hụê. Còn gì là những buổi đêm chơi game, đọc sách tới gần sáng. Tôi dọn tới sống với ba mẹ hai thì chắc đời này coi như bế mạc.
- Dạ ba mẹ cho con suy nghĩ một thời gian. Tại bây giờ gấp quá, con không có ý chê bai gì nhưng quả thật chổ cũ con đang ở rất tốt. Con cũng chẳng muốn chuyển đi.
-Ừ thôi ba cho mày ba ngày suy nghĩ. – Phù.
Lần này chắc tôi phải nhờ tới mẹ thôi. Ở nhà anh em sợ ba như sợ sét. Nhưng ba lại nghe mẹ lắm, mẹ thì thương anh em tôi. Thế nên hồi nhỏ có đi chơi không xin phép. Về ba để sẵn cây roi trước cửa rồi. Nhưng mẹ khuyên vài câu thì cũng chỉ mắng vài câu thôi là cho qua ải.
- À mà Xu đâu mẹ? – Tôi lảng sang chuyện khác.
- Nó trên phòng ấy. Con gái con nứa gì mà ăn cơm xong là leo luôn lên phòng. Chẳng phụ giúp gì được cả. – Mẹ hai nói xong thì lắc đầu.
- Dạ chắc Xu mới bệnh dậy còn mệt. Để con lên xem sao. – Tôi bênh Xu
- Ừ con lên xem nó thử cho mẹ.
Tôi bước lên lầu, gõ cửa. Đây là lần thứ hai tôi đứng trước phòng Xu.
- Con đang mệt lắm mẹ. Con không muốn nói chuyện đâu. – Tiếng Xu vang lên sau cánh cửa.
- Anh đây. Anh vào được chứ? – Tôi lên tiếng.
- Ơ anh à. Anh vào đi.
Tôi đẩy cửa bước vào. Xu đang ngồi trên bàn máy tính. Thấy tôi em ấy vui lắm. Cười rạng rỡ. Nếu so sánh thì nụ cười của em đẹp hơn. Nhưng đổi lại Xu có đôi mắt biết nói. Đôi mắt lúc nà