Snack's 1967
Mặt Trời Và Mưa - Tôi Đã Yêu Như Thế Nào

Mặt Trời Và Mưa - Tôi Đã Yêu Như Thế Nào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322903

Bình chọn: 9.5.00/10/290 lượt.

hì. (đọc tới đây thì đừng có gạch mình, bảo mình hám tiền này nọ nhé. Chẳng qua lý do đó là phụ thôi. Đang buồn chuyện của em nên mới không chào chỉ mới là lý do chính).

Vào trong thì thấy mẹ em Linh đang xem tivi. Chào bác ấy một tiếng rồi lên phòng luôn. Mà em Linh hôm nay sao thế nhỉ. Mặt mày hằm hằm như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Đi trễ có bữa mà làm thấy ghê thế không biết.

- Anh ngồi xuống đi.

- Rồi. – Tôi ngồi xuống cái ghế xoay mình vẫn hay ngồi để chỉ bài.

- Anh hôm nay sao đi trễ? – Rồi, bắt đầu ép cung đây.

- Anh nói rồi. Hôm nay bận chuyện đi với bạn nên anh quên mất. – Tôi cũng bắt đầu bao biện.

- Chuyện gì?

- Chuyện riêng thôi. – Tôi nhún vai.

- Được rồi, chuyện đi trễ em tạm bỏ qua. Em hỏi anh, cái chị hôm đá bóng là gì với anh? – Đấy! Biết ngay mà. Chuyện đâu có đơn giản đến thế.

- Bạn bè bình thường thôi. – Tôi chối, tự nhiên nói ra câu này lại càng thấy mình giống thằng khốn nạn.

- Thật? – Em Linh có vẻ không tin.

- Thật. Anh dối em làm gì! – Thành thằng khốn nạn đợt hai.

- Anh tưởng em tin lời anh à. Lúc ấy mấy chị ngồi gần chị ta bảo anh với chị ấy là một cặp. Tới lúc xong đá xong. Khi chị ấy thấy em với anh thì ghen ra mặt. Bạn bè gì cái kiểu ấy. – Chà! Quan sát tốt thế.

- Thì bạn đặc biệt thôi.

- Đặc biệt? Đặc biệt như nào cơ? – Em Linh vẫn không buông tha tôi.

- Thôi. Không nói chuyện này nữa. Học nào. – Tôi đánh trống lãng.

- Không học hành gì hết. Hôm nay không làm rõ chuyện này anh đừng hòng bước ra khỏi đây. – Em Linh bắt đầu “hổ báo”

- Ê ê, em định làm gì anh? – Tôi hoảng hồn khi thấy em Linh đi tới phía cửa, khóa trái lại. Rồi cất chìa khóa ở chỗ em ấy “vẫn hay cất”.

- Nói. Anh mà còn không nói thì đêm nay ngủ tại đây. Mẹ em giờ này chắc cũng đi rồi. Mai mới về, chị Thư (giờ mới biết bà chị kia tên Thư) cũng đi chơi rồi (Ghê, người giúp việc được quyền đi chơi. Nên nói nhà em Linh dân chủ, dễ tính với người làm. Hay nên nói bà chị kia quá “phóng túng” trong công việc. Thích thì đi không thích thì ở đây.)

- Em đừng có làm bậy, anh là lên đấy. (Nói xong mới thấy nhục mặt, đàn ông con trai lại để cho một đứa con gái ăn hiếp)

- Thách! – Em Linh giương mặt lên thách thức.

- Rồi! Anh nói là được chứ gì? – Tôi đành chịu thua. Em Linh chơi vố này độc quá. Tôi đánh chết cũng chẳng dám ngủ lại đây. Để dành cũng hơn hai mươi năm rồi. Không thể vì một phút bốc đồng mà đánh mất đời trai được. Hà hà.

- Rồi. Nói nhanh.

- Thì thực ra. Là bạn gái anh. – Tôi nói xong mà mặt mày lấm lét.

Mà tại sao tôi lại sợ nhỉ. Em Linh có còn là bạn gái tôi đâu. Nhưng mà mấy bạn nên thấy khuôn mặt “biểu cảm” của em Linh lúc này. Rất chi là giàu cảm xúc. Gam màu đỏ đã thấy cho màu trắng hồng trên khuôn mặt em Linh. Lạy chúa, con là con sợ nhất con gái. Chúa cho con qua được ải này. Con nguyện ăn đậu hủ trong ba tháng (chắc thành sư cọ mất thôi).

- Anh nói cái gì? Bạn gái? Anh nói anh sẽ chờ em thi xong mà. – Em Linh hét lên. Tôi muốn thủng màng nhĩ luôn. Người đâu hét to dễ sợ. Thu vào làm chuông báo thức thì bảo đảm thánh nướng như tôi cũng phải bật dậy trong vòng một nốt nhạc.

- Ơ anh nói anh sẽ chờ em hồi nào. Anh chỉ nói anh sẽ suy nghĩ thôi mà. – Tôi chối.

- Được lắm. Được lắm. – Em Linh mỗi lần nói câu được lắm lại cầm cây bút mà đâm con gấu bông. Xong rồi lại nhìn qua tôi.

Nhìn con gấu rồi nhìn lại mình. Một dòng điện chạy qua não. Dừng lại trong vòng một phần trăm dây ngắn ngủi. Thôi chết rồi. Anh lạy em Linh ơi, anh còn yêu đời lắm, chưa muốn chết đâu. Nhà em còn nhiều gấu như thế. Em đâm hết cũng được, đâm hết rồi anh tặng em thêm mấy chục con nữa cho em đâm tiếp. Miễn sau cho anh toàn mạng bước ra khỏi chỗ này là được.

- Em, em. Bình tĩnh, hết sức bình tĩnh. – Hic. Người cần bình tĩnh nhất lúc này phải là tôi mới đúng.

Em Linh dừng lại thở dốc. Chắc nãy giờ đâm hết sức nên thấm mệt rồi. Nhìn con gấu bông mà thấy thương, cái cổ đã sứt ra gần nữa. Hai còn mắt nãy giờ đã không còn nguyên dạng nữa. Nói chung là bây giờ có vứt nó ra đường thì xác định là bọn trẻ con nhà nghèo cũng chẳng thèm nhặt. Em Linh ngồi thừ ra đó một chập thì bưng mặt khóc hu hu. Trời đất ơi lại chuyện gì nữa đây. Dẫu biết tính tình em Linh sáng nắng chiều mưa. Nhưng mà em ấy đổ bão như thế này thì có mà vô phương chống đỡ. Tôi trước giờ sợ nhất là nhìn thấy con gái khóc. Vì lúc ấy thấy tay chân mình thừa thãi, chẳng biết làm gì cả.

- Này này em, sao lại khóc. – Tôi tới đặt tay lên vai em Linh mà vẫn còn dè chừng. Tay ẻm vẫn còn cầm cây bút máy, Em ấy điên lên xiên cho tôi một phát thì xác định.

- Anh ác lắm… hức… anh… hức… biết là em trước giờ luôn chỉ thích mỗi anh thôi… hức… anh lại đi cặp với người con gái khác… hức… em có gì không tốt bằng chị ta cơ chứ?

- Tình cảm không gượng ép được em à! – Tôi lại bắt đầu triết lý.

- Anh… hức… anh quay lại với em đi. Như ngày xưa ấy. – Em Lịnh cầm tay tôi van nài.

- Nước hắt đi rồi sao hốt đầy lại được em. – Tôi vừa giải thích vừa nghía qua tay phải của em, nơi vẫn đang cầm cây bút máy ~~

- Em không biết! Anh là của em cơ. Mãi mãi sẽ là của em. – Ô ma