
kia. Sau đó, anh nói vài câu tổng
kết, ở trên tivi phóng viên đang tường thuật lại khiến cô không nghe
được cuộc nói chuyện trong hội nghi. Mẫn Nhu trợn to mắt, nhìn đôi môi
lúc đóng lúc mở của Lục Thiếu Phàm, cô thật tò mò phải chăng giọng nói
của Lục Thiếu Phàm cũng mang theo sự nghiêm túc?
Khi Mẫn Nhu
nghe mùi đồ ăn bốc lên, Lục Thiếu Phàm cũng về, anh đưa cặp tài liệu cho dì Mai sau đó nhìn lên mang hình tivi vẻ mặt ôn hòa thân thiết,
“Em đang xem gì vậy?”
Lục Thiếu
Phàm ngồi sát cô, đưa tay ôm lấy thắt lưng, hai mắt hướng về phía tivi. Dù trên màn hình đã không còn hình của anh, anh vẫn đoán được Mẫn Nhu
xem gì, nhếch miệng cười vui vẻ, ôm lấy cô tựa vào ghế cùng nhau xem tin túc.
Mẫn Nhu theo thói quen tựa đầu vào ngực Lục Thiếu Phàm, lười biếng ngáp dài, híp
mắt, tin tức không còn nói tới Lục Thiếu Phàm cô cũng mất đi tinh thần
xem.
“Việc Hồng Lam hối lộ quan viên chính phủ, viện kiểm soát đã tham gia điều
tra xác nhận việc hối lộ và tham ô công quỹ là có thật, vào tháng một
nhân viên tòa án sẽ bắt đầu đi làm lại và thụ lý vụ án này”
Lục Thiếu
Phàm nói giọng bình thản, mặt cũng cười thản nhiên. Không vui hay buồn
vì kết cục của Hồng Lam, với anh, họ chỉ là những vị khách qua đường
xuất hiện trong cuộc sống.
“Với ảnh hưởng của Mẫn gia ở thành phố A, hơn nữa cha vợ cũng phí không ít
tâm sức, nếu Hồng Lam bị phạt hai tội thì cao nhất cũng chỉ có một năm
tù giam”
Lục Thiếu
Phàm dù không nói, cô cũng hiểu ngoài mặt Lục Thiếu Phàm tỏ ra thờ ơ với chuyện Hồng Lam nhưng không có nghĩa không có ai lợi dụng cơ hội này
gây khó dễ cho bà ta. Việc tham ô lần này dính tới Hồng Lam, nếu cô đoán đúng, cậu Diệp Vân Thao cũng ra tay không ít.
Mẫn Nhu nhìn tivi, đắm chím trong suy nghĩ, Lục Thiếu Phàm âu yếm vuốt mái tóc dài của cô, nói nhỉ:
“Mọi việc để anh lo, em chỉ cần an tâm làm mẹ thôi”
Ánh mắt trầm tư của Mẫn Nhu liền trở nên sáng sủa. Cô điều chỉnh tư thế ngồi trong
lòng Lục Thiếu Phàm, tay xoa bụng, một tay ôm lấy thắt lưng Lục Thiếu
Phàm, an tâm nhoẻn miệng cười.
Hồng Lam bị
phạt là đáng tội, không thể trách ai được,. Bây giờ, quan trọng nhất là
đợi đứa con ra đời, những chuyện khác cô không cần hao tâm tổn sức mà
suy nghĩ.
Trên bàn ăn
Lục gia, mấy ngày qua không ai vắng mặt, cũng gần tới lễ tất niên nên
mọi người đều được nghỉ. Sau khi ăn cơm tối xong, bà Lục nhắc tới bữa
cơm đêm giao thừa.
“Cha à, năm nay bữa cơm tất niên vẫn đặt ở chỗ cũ sao ạ?”
Lục Tranh Vanh không ý kiến, nhìn Lục Thiếu Phàm và Mẫn Nhu nói:
“Lần trước hôn lễ diễn ra quá vội vàng, Mẫn Nhu cũng chưa kịp gặp mặt họ hàng, lần này nhân dịp giao thừa mà làm quen”
“Dạ cháu biết, gia gia”
Mẫn Nhu lễ
phép mỉm cười đồng ý, dưới bàn mười ngón tay của cô và Lục Thiếu Phàm
đan chặt. Trong lòng cô đã quyết tâm, không chỉ vì Lục Thiếu Phàm và con của hai người, nếu như cô thật lòng muốn trở thành người Lục gia thì
phải xây dựng mối quan hệ tốt với trưởng bối Lục gia
Địa điểm
diễn ra là một khách sạn hạng sang, nếu không phải bà Lục đã đặt chỗ
trước khẳng định đêm ba mươi chắc chắc sẽ hết chỗ. Mẫn Nhu thông qua Lục Thiếu Phàm cũng biết được một số người trong Lục gia, nhưng khi đứng
trước mặt trưởng phối chỉ có hai người ứng đối khó tránh khỏi lẫn lộn
một hai.
Khi Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm tới, nhân viên phục vụ lễ phép giúp họ kéo cửa, thái độ kính trọng mời vào.
Bên trong
hết sức rộng rãi và ấm áp, có ba chiếc bàn lớn bên trong, bên ghế salon
và cửa sổ có người đang đứng tán gẫu. Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm vừa đi
vào, bà Lục đã tới trước để đón tiếp thì đứng lên hướng Lục Thiếu Phàm
chào hỏi các cô chú, còn bà thì cùng Mẫn Nhu đi chào hỏi các cô và các
mợ.
“Tiểu Nhu, đây là mợ ba, vì lần trước phải ở Luân Đôn tổ chức triển lãm tranh nên không kịp chạy về tham gia hôn lễ của con, nhân dịp hôm nay hai
người gặp mặt đi”
“Đây là vợ Lục Thiếu Phàm sao? Bên ngoài còn đẹp hơn so với trong hình, nghe chú ba nói, Thiếu Phàm sủng vợ nó tới tận trời”
Mợ ba của
Lục Thiếu Phàm là một phu nhân trung niên mang đậm chất nghệ thuật, tuy
ăn mặc không diêm dúa nhưng lại toát vẻ xinh đẹp cổ điển, ánh mắt nhìn
Mẫn Nhu rất thân mật không có thái độ coi khinh ngôi sao như các vị quý
phu nhân.
“Mợ ba đừng khen tiểu Nhu, nếu không cái đuôi của Tiểu Nhu sẽ vểnh lên đến tận trời a!”
Mẫn Nhu
không kiêu ngạo cũng không xua nịnh phối hợp trả lời khiến mợ ba hài
lòng gật đầu. Ý cười của bà Lục càng sâu, lúc nói chuyện với mợ ba không quên khen Mẫn Nhu vài câu. Mẫn Nhu cũng nói vài câu vừa không vô lễ
cũng không có vẻ ít nói.
Qua Lục
Thiếu Phàm, Mẫn Nhu cũng biết mợ ba là họa sĩ có tiếng trong giới hội
họa tên là Cơ Tố Tranh. Mấy năm qua, các phòng trưng bày triển lãm tranh của Lục gia là của hồi môn của Cơ Tố Thanh, những năm qua đều do bà ấy
tự kinh doanh.
Mẫn Nhu còn
nhớ khi lần đầu tiên Lục Thiếu Phàm tới Mẫn gia ra mắt, vì không muốn để cô chịu ủy khuất anh đã mang tới bức tranh “Hai bờ sông phong thanh đồ” đưa cho Mẫn Chí Hải, không quên nói Mẫn Chí Hãi thích cái nào cứ lấy.
Mẫn Nhu rất khó tưởng tượ