Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh!

Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328893

Bình chọn: 8.00/10/889 lượt.

luồng không khí ấm áp phả vào mặt, ánh đèn

vàng nhạt đập vào mắt cô. Mẫn Nhu lười biếng ngáp dài, đôi môi mỏng dẹp

ra, cơ thể lảo đảo nghiêng về trước, muốn thoát khỏi lồng ngực Lục Thiếu Phàm.

“Tiểu Nhu, ngoan, đừng quấy nữa”

Giọng Lục

Thiếu Phàm dụ dỗ quanh quẩn trong thế giới mơ hồ của cô. Mẫn Nhu chớp

mắt vài cái, hai mắt mơ màng tập trung lại, lúc quay đầu thì nhìn thấy

gương mặt tuấn tú của Lục Thiếu Phàm. Vẻ mặt yêu thương cưng chìu của

anh khiến cô không khỏi bật cười ngốc nghếch:

“Ha ha.. là Lục Thiếu Phàm… nấc, không phải, là ông xã, ông xã….”

Cơ thể

nghiêng ngả mất thăng bằng, thiếu chút nữa là té xuống đất nhưng lại bị

bàn tay Lục Thiếu Phàm đỡ lấy thắt lưng. Mẫn Nhu vì quá say nên không

chú ý tới khi Lục Thiếu Phàm đỡ lấy cô, hai lông mày anh nhíu lại, do đã chạm vào vết thương.

Mái tóc vén

lên có chút xốc xếch rủ xuống hai bên trái, áo khoác trên vai đã bị cô

nhét vào góc phòng ngay từ khi mới bước vào, đôi mắt mệt mỏi nhắm lại,

cổ buông thõng, đầu tựa vào cổ Lục Thiếu Phàm.

Nơi đầu mũi lành lạnh khẽ cọ vào cổ Lục Thiếu Phàm, ngốc nghếch reo lên: “Ông xã, em nóng quá, muốn đi tắm”

“Được, ngồi xuống đi đã, anh đi chuẩn bị nước”

Lục Thiếu

Phàm dịu dàng vuốt ve gương mặt ửng hồng của cô, đỡ cô ngồi xuống bên

giường, thấy cô ngồi ổn rồi mới đứng dậy đi về phòng tắm, chốc chốc lại

quay đầu lại, Mẫn Nhu cúi đầu ngồi đó.

Tiếng nước

ào ào từ phòng tắm truyền ra, mơ hồ truyền tới, Mẫn Nhu đột nhiên mở to

mắt, hai mắt mộng mị lóe lên tia tỉnh táo, không có vẻ gì của người say

rượu, nhưng lúc đứng lên không vững liền ngã xuống giường,

“Sao vậy?”

Giọng nam ôn tồn như luồng giá mát thổi qua trí óc đang bì mùi rượu làm cho say của Mẫn Nhu, cô nằm nghiêng bên mép giường, trong mắt là bóng người cao

ráo, tuấn tú thoát tục, dáng người hoàn mỹ, áo sơ mi trắng, hai ống tay

áo cuộn lên thật cao để lộ cánh tay trắng gầy gò.

Mẫn Nhu nhìn Lục Thiếu Phàm đi tới gần, chậm chạp suy nghĩ vài giây, sau đó nhức đầu xoa xoa huyệt thái dương chậm rãi bò dậy, lắc lắc mình tính đi ra

ngoài. Chưa đi được vài bước, Lục Thiếu Phàm liền đưa tay đỡ lấy cơ thể

lảo đảo của cô.

“Không phải muốn tắm sao? Thế này còn muốn đi đâu?”

Giọng nói

gần gũi khiến Mẫn Nhu dừng bước, xoay đầu lại, nhìn Lục Thiếu Phàm từ

trên xuống dưới, lông mày nhíu lại, cắn cắn môi, mắt chuyển động tựa như đang suy nghĩ gì đó.

“Màu cởi sườn xám ra, nếu không lát vào trong sẽ rất khó cởi”

Đôi bàn tay

to để trước ngực cô. Mẫn Nhu chợt trừng mắt, cảnh giác nhìn đôi bàn tay

to đang chuẩn bị cởi áo cô, mặt xấu hổ lại giận dữ trừng mắt nhìn người

đàn ông quần áo nho nhã trước mắt.

“Bỏ tay của anh ra, nếu không tôi sẽ tố cáo anh tội xâm phạm”

Mẫn Nhu cáu giận nói, đẩy Lục Thiếu Phàm đang kinh ngạc ra, lảo đảo vài bước đi về phía cửa.

“Tiểu Nhu, đã trễ thế này, em còn muốn đi đây?”

Chỉ cần vài

bước Lục Thiếu Phàm đã đuổi kịp, giữ chặt lấy cánh tay cô. Lông mày nhăn lại khó hiểu, đôi mắt đen sáng rực quan sát ánh mắt Mẫn Nhu, bày tỏ sự

nghi ngờ của bản thân.

Muốn đẩy tay ra nhưng không thành công, Mẫn Nhu ảo não nhìn chằm chằm Lục Thiếu Phàm, không khách khí đáp:

“Đương nhiên là về nhà, chẳng lẽ qua đêm ở đây?”

Về nhà? Lục

Thiếu Phàm híp mắt lại, đôi mắt nhìn lướt qua gương mặt ửng đỏ của Mẫn

Nhu, đôi mắt trong suốt của cô, khóe môi anh cong lên, lông mi dài

nhướng cao, nhìn Mẫn Nhu giương nanh múa vuốt với anh, cười khẩy nói:

“Tiểu Nhu, hôm nay chúng ta đã kết hôn, em không quên đấy chứ?”

“Kết hôn?”- Âm điệu khá cao, Mẫn Nhu không dám tin, ánh mắt suy xét người đàn ông

đang cười đến xuân phong dào dạt, cau mày ngẫm nghĩ vài giây, chợt bừng

tỉnh chỉ vào Lục Thiếu Phàm, cười haha nói: “Anh là diễn viên mới sao? Nói đi, anh đẹp trai như thế nhất định là do hóa trang và hiệu quả của ánh đèn”

Khóe miệng

Lục Thiếu Phàm kéo lên khó coi, nhìn Mẫn Nhu ánh mắt đảo quanh như đang

tìm gì đó. Anh không biết làm gì đành thở dài, yêu thương ôm cô vào

lòng, dịu dàng dụ dỗ nói:

“Tiểu Nhu, không còn sớm nữa, chúng ta đi tắm rồi đi ngủ”

“Chúng ta?!”

Mẫn Nhu lặp

lại một cách ngờ vực không tin điều mình vừa nghe, đôi mắt nhấp nháy

nhìn chằm chằm người trước mắt nói ra mà mặt không đỏ, không vội vàng, ý tứ mập mờ lại rõ ràng, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ.

“Dĩ nhiên, chúng ta là vợ chồng mà!”

Lục Thiếu Phàm đoán được Mẫn Nhu sẽ hỏi lại, anh cười ôn hòa ngón tay thon dài chủ động cởi thứ rườm rà gây cản trở.

Chiếc giường mềm mại như nhung, cô lười biếng nằm ngửa ở đầu giường, chiếc váy lót

màu trắng khêu gợi vẫn còn vướng lại trên cơ thể mềm mại của cô, khiến

những đường cong mê người như ẩn như hiện, mái tóc rơi xuống một bên

gối, còn lại rũ xuống vai rớt xuống giữa hai cánh tay, đầu ngón tay

trắng bị cô ngậm lại bên mép, hai mắt mơ màng như nước, cô chỉ đơn thuần nhìn anh nhưng lại trở thành thứ thuốc đầu độc anh.

“Không phải nói đi tắm sao?”

Mẫn Nhu mơ

hồ lẩm bẩm, thần trí bị rượu cồn làm cho đảo điên quên mất bản thân,

dưới lớp chăn mềm mại ấm áp cô thoải mái nằm giống như con mèo nhỏ, nhẹ

giọng thở dài:

“Chẳn


Snack's 1967