
Phàm thông
minh lí trí đâu mất rồi?
“Anh ngủ thêm chút đi, em đi mua thuốc giúp anh”
Mẫn Nhu dùng tốc độ cực nhanh. Có lẽ do lo lắng nên chỉ vội vàng sửa sang lại quần
lại dung nhanh rồi chạy ra ngoài, Lục Thiếu Phàm mơ hồ nhắm mắt, an tĩnh nằm trên giường.
Lúc nghe
tiếng mở cửa, Lục Thiếu Phàm mơ hồ tỉnh giấc, quay đầu, nhìn vào phòng,
bóng người nhỏ nhắn đang bận rộn rót nước, môi anh cong lên.
Mẫn Nhu xoay người thấy Lục Thiếu Phàm ngơ ngẩn nhìn mình, ánh mắt lưu luyến say đắm tựa như xuân tằm nhả tơ, khóe miệng ẩn chứa nụ cười thỏa mãn khiến Mẫn
Nhu cong môi, chậm rãi đi về phía Lục Thiếu Phàm.
“Mau uống thuốc đi”
Cẩn thận đỡ
Lục Thiếu Phàm dậy, để anh tựa vào đầu giường. Mẫn Nhu bưng cốc nước
qua, đem hai viên thuốc bỏ vào miệng anh, đầu ngón tay lành lạnh chạm
vào bờ môi nóng, tưởng chừng chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể tóe ra lửa.
Ánh mắt anh
vô cùng nóng bỏng, say mê mang theo chút mệt mỏi của bệnh nhân, khiến
Mẫn Nhu xấu hổ không biết làm sao để từ chối, chỉ nhận lấy cốc nước rồi
trốn vào phòng vệ sinh.
Hai người đã là vợ chồng, chuyện thân mật nhất cũng đã làm, nhưng Lục Thiếu Phàm chỉ cần nhìn cô như thế, tim cô liền đập mạnh, thẹn thùng không dám chớp
mắt nhìn anh.
Nhìn người
con gái xinh đẹp quyến rũ trong gương, bên môi không tự chủ nở nụ cười
hạnh phúc. Lúc đó, cô cảm thấy mình đang yêu, đang hạnh phúc, cô cảm
thấy, cô và Lục Thiếu Phàm là cưới trước yêu sau?
Cô yêu anh,
điều này không nghi ngờ, bây giờ đã có được hạnh phúc khiến qua quá khứ
ảm đạm mất đi, người đàn ông tên Lục Thiếu Phàm này xứng đáng để cô ở
bên cả đời.
Mẫn Nhu cầm
lấy khăn ướt, cẩn thận lau rửa gương mặt Lục Thiếu Phàm, đôi mắt đen
nóng rực vẫn không rời khỏi gương mặt nhỏ nhắn của cô. Khi cô đi về
phòng vệ sinh Mẫn Nhu vẫn cảm thấy ánh mắt dán chặt vào lưng mình.
Lúc quay về
phòng, Mẫn Nhu thấy Lục Thiếu Phàm vẫn chưa ngủ. Anh dựa vào đầu giường, đôi mắt mệt mỏi lúc nhìn thấy cô thì lóe lên tia sáng.
“Anh mau ngủ một giấc đi”
Vuốt nhẹ
trán Lục Thiếu Phàm, trán không còn nóng như khi nãy Mẫn Nhu mới yên
tâm, giúp anh tìm tư thế nằm tốt nhất rồi đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, bên eo lại bị một đôi bàn tay giữ lấy, sống lưng truyền đến cảm giác ấm áp.
“Đừng đi, ngủ chung với anh đi!”
Ngữ điệu
trầm buồn không có vẻ tùy hứng, hai tay càng dùng sức không có ý bỏ cô
ra. Mẫn Nhu lúng túng xoay người, Lục Thiếu Phàm đã thoát khỏi chăn, nửa ngồi ôm lấy cô.
Tiếng nhảy
mũi nho nhỏ như một cái chùy đánh mạnh vào ngực Mẫn Nhu. Trong lòng mềm
nhũn, đau lòng nhìn vẻ mặt tiền tụy của Lục Thiếu Phàm, nghiêng người về trước. Lục Thiếu Phàm ngoại trừ vẻ bề ngoài lí trí bình tĩnh cũng mang
đến cho cô cảm giác của một đứa trẻ đang bị bệnh.
Rõ ràng là
người đàn ông ba mươi tuổi lại như Đậu Đậu, chỉ cần dùng ánh mắt nũng
nịu liền kích thích tất cả tình mẫu tử trong cô, biết rõ anh giả vờ tội
nghiệp muốn tranh thủ sự đồng tình của cô. Nhưng vì quá lo, nên mỗi cử
động của anh cô đều quan tâm, cho dù là vẻ mặt anh yếu ớt hay buồn bã cô cũng muốn mang lại sự vui vẻ cho anh, xua tan đi mọi phiền não giận
hờn.
“Được, anh mau nằm xuống đi, em ngủ bên kia”
“Cùng nhau ngủ sao lại phân bên này bên kia”
Lục Thiếu
Phàm không để cô phản kháng vội vàng ôm lấy cánh tay cô, xoay người một
cái đã áp được Mẫn Nhu xuống phía dưới, cảm giác mềm mại thoải mái sau
lưng cũng không thể khiến Mẫn Nhu an tâm được, hai tay đẩy Lục Thiếu
Phàm như bức tường sắt không ngã, sẳng giọng:
“Anh đừng lộn xộn nữa, mau ngủ đi”
Gương mặt
mệt mỏi của Lục Thiếu Phàm nở nụ cười vui vẻ, hai mắt ảm đảm thưởng thức gò má đỏ bừng của cô ngay lập tức giống như ngọn đèn dầu được thắp lên, sáng rực chói mắt, khóe miệng cong lên ma mãnh, lười biếng tựa vào cơ
thể cô, không chịu nghe lời nằm xuống.
Hơi thở nóng rực phả vào mặt cô, gương mặt anh tuấn chậm rãi tới gần, đôi môi chạm
vào cánh môi đỏ bừng của cô, chưa kịp hôn đã tự động rút ra, chỉ dùng
sức ôm chặt cô.
Mẫn Nhu nhắm chặt mắt, lúc mở mắt ra thì gương mặt tuấn tú tựa như loài cây thuốc
phiện đã không còn xuất hiện trước mặt cô, mà nó chôn sâu vào cổ, bên
tai là giọng nói thì thầm luyến tiếc:
“Thật là giống như muốn đòi mạng vậy, bã xã”
Trên người nhẹ hẫng, Lục Thiếu Phàm xoay người xuống, hai tay không buông ra, ôm cô vào lòng, cảm thấy thỏa mãn mới nhắm lại.
Mẫn Nhu chăm chú nhìn bóng đèn treo trên trần nhà, xoay đầu nhìn người đàn ông đã
ngủ say, trong lòng có trăm loại tư vị. Cô sao lại không hiểu Lục Thiếu
Phàm, anh sợ lây bệnh cho cô nên lúc đó mới do dự không hôn.
Ngốc ạ!
Mẫn Nhu thở
dài, nghiêng người, ôm lấy Lục Thiếu Phàm, chủ động nâng đôi môi đỏ mọng chạm vào cánh môi Lục Thiếu Phàm, dịu dàng áp vào nhau, êm ái ve vuốt,
vô cùng cẩn thận, nhận thấy anh đáp lại, đôi mắt tỏa ra ánh sáng hạnh
phúc.
Hô hấp ngày
càng khó khăn, cánh tay mảnh khảnh của Mẫn Nhu vòng qua cổ Lục Thiếu
Phàm tính rút lại thì bị anh giữ lấy sau ót, không cho cô né tránh, say
mê liếm mút cánh môi đầy đặn của cô. Mẫn Nhu có thể nghe thấy tiếng thở
nặng nề của Lục Thiếu Phàm khiế