Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh!

Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328912

Bình chọn: 7.5.00/10/891 lượt.

lần

bảy lượt muốn đoạt lấy chai rượu trong tay cô, nhưng cô ương bướng khiến anh thúc thủ vô sách. Vẻ lo âu và tự trách in đậm trên hàng lông mày,

bàn tay đặt trên vai cô bóp đến mức xương cốt cô thấy đau.

Lục Thiếu

Phàm, Mục Lâm Thu từng vì anh mà hi sinh, em lại không cách nào quay về

quá khứ xóa bỏ mọi thứ giữa anh và cô ấy. Nhưng trong tương lai, em hi

vọng người vì anh mà hi sinh sẽ là em, là em, và chỉ có thể là em.

Khi giữa

miệng chai và môi cô không còn chất lỏng như băng chảy xuống thì Mẫn Nhu buông chai rượu để xuống bàn, chịu đựng cảm giác khó chịu như sắp bị

thiêu cháy trong dạ dày, cả người say say hai mắt ửng đỏ nhìn Cù Ý Thần

nhàn nhã ngồi trên ghế.

“Rượu cũng đã uống, trò chơi cũng đã kết thúc, Cù trung tướng, không tiễn!”

Kết hôn là

ngày lành, cô dâu ở trước mặt mọi người đuổi khách quả là hành dộng hiếm thấy. Nếu như không phải cô uống quá nhiều, cô cũng không có gan này,

dám đứng trước mặt quan khách va chạm với vị trung tướng Cù Ý Thần.

Cảm giác say say lại không vui khi hôn lễ bị náo loạn hiện lên trong mắt vô số lần,

nếu không phải Lục Thiếu Phàm ôm lấy cô, không chừng cô đã sớm xông lên

chiến đấu với Cù Ý Thần.

Mẫn Nhu bất

lịch sự tiễn khách khiến Cù Ý Thần nhướng mày cưới, từ từ đứng dậy,

không nhìn Lục Thiếu Phàm đang ôm Mẫn Nhu, xoay người, nhìn vẻ mặt của

Mục Lâm Thu, lãnh đạm nói: “Thấy rõ chưa? Không chỉ có anh ta thật lòng, mà người phụ nữ của anh ta cũng thế, nếu em vẫn không chịu từ bỏ, anh có thể…”

“Im miệng”

Cơ thể Mục

Lâm Thu run lên, hung hăng trừng mắt nhìn Cù Ý Thần, nhìn đắng sau Lục

Thiếu Phàm đang dùng ánh mắt yêu thương để Mẫn Nhu ôm lấy anh, tuyên bố

quyền sở hữu của mình, sau đó cô ngẩng đầu ngó Lục Thiếu Phàm.

Lục Thiếu

Phàm chỉ hờ hững nhìn Mục Lâm Thu, ánh mắt có chút đồng cảm nhưng cũng

có chút bất đắc dĩ. Không phải anh không thể đáp lại tình yêu của Mục

Lâm Thu, chỉ là tình yêu của anh đều cho cô gái trong lòng mất rồi, tất

cả đã quá rõ ràng, cũng bóp nát lý do cuối cùng để Mục Lâm Thu tự lừa

mình dối người.

Mục Lâm Thu chua xót công môi, đôi mắt ửng đỏ, mỉm cười nhìn Lục Thiếu Phàm và Mẫn Nhu nói: “Chúc hai người hạnh phúc”

Mục Lâm Thu

bình thản rời khoải, Mẫn Nhu mơ hồ nhìn thấy Mục Lâm Thu rơi lệ, cho dù

là yếu ớt, cô ta đều chỉ có một mình, ở trước mặt Lục Thiếu Phàm, vĩnh

viễn là một người con gái lý trí.

“Tiểu Thu”

Cù Ý Thần thay đổi vẻ mặt, ánh mắt sâu xa nhìn Lục Thiếu Phàm, vội vàng đuổi theo, chứng tỏ vở kịch náo loạn đã kết thúc.

Trạng thái

cảnh giác chuẩn bị chiến đầu thả lỏng, hai mắt Mẫn Nhu nặng chĩu, cả

người không còn sức tựa vào người Lục Thiếu Phàm, khó chịu nhíu mày.

“Sau này em không được bướng bỉnh như vậy, anh không muốn em ở bên cạnh mà lại phải chịu khổ như vậy”

Giọng đàn

ông quen thuộc như vén màng mây mù trong tay lỗ tai cô, Mẫn Nhu đầu cọ

vào ngực Lục Thiếu Phàm, mơ màng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lục Thiếu

Phàm.

“Anh nói anh sẽ mang đến cho em hôn lễ khó quên, không ngờ thật sự là cả đời không quên, không quên được anh hèn nhát thế nào , không quên anh đã

không thể bảo vệ nổi em”

Giọng nói tự giễu của Lục Thiếu Phàm khiến cô đau lòng, cảm giác chua xót nơi mũi

lượn lờ, cũng khiến cô giận ôm chặt anh, gương mặt đỏ bừng chôn sâu vào ngực anh, giọng nói buồn bực:

“Lục Thiếu Phàm, là em làm không tốt mới để anh chịu khổ như vậy. Anh ở

trong mắt em không hề hèn nhát, hôn lễ thật sự của chúng ta là ở Ireland mà? Đó là khoảnh khắc cả đời em không quên được!”

Cánh tay Lục Thiếu Phàm lại siết chặt, vững vàng giữ lấy cô. Mẫn Nhu rối loạn, bên

trong ý thức nghe giọng nói giận dữ của anh còn cả tiếng than nhẹ, bên

môi cong lên nở nụ cười ngọt ngào, ôm lấy anh không muốn rời khỏi cảm

giác ấm áp này.

Tác dụng

Vodka khá mạnh, gương mặt Mẫn Nhu đỏ bừng chôn trong lòng Lục Thiếu Phàm khẽ nấc một tiếng, Lục Thiếu Phàm kêu nhân viên đi lấy khăn ướt giúp cô lau gương mặt đỏ bừng.

Tiệc tùng

không bao lâu liền chấm dứt, bà Lục một bên tiễn khách bên còn lại tới

bên cạnh Lục Thiếu Phàm, nhìn Mẫn Nhu vẫn còn khó chịu do rượu liền căn

dặn Lục Thiếu Phàm nói:

“Con đưa Mẫn Nhu về phòng đi, ở đây để mẹ là được”

Lục Thiếu

Phàm không tù chối, lông mày hơi nhíu lại, nhìn khách khứa đã đi gần hết liền đem khăn ướt để lại lên bàn, dìu Mẫn Nhu đi vào thang máy.

Mẫn Nhu

chóng mặt dựa vào ngực Lục Thiếu Phàm, nghe mùi hương thoang thoảng trên người anh, ngốc nghếch cười, hai bàn tay không an phận cầm lấy cà vạt

Lục Thiếu Phàm, đôi môi đỏ mọng ướt át cong lên, theo bước chân Lục

Thiếu Phàm lảo đảo đi về trước.

Mẫn Nhu ợ

một tiếng, mùi rượu nồng nặc khiến lông mày nhíu lại, cũng vì rượu mà

mặt ửng đỏ, như có liệt hỏa đang không ngừng bốc cháy, khiến cô khó chịu tựa gần vào cơ thể mát mẻ của Lục Thiếu Phàm, muốn giảm bớt sự khó chịu trên người.

Đinh

Ý thức mơ

hồ, âm thanh đột ngột vang lên khiến cô ngẩn người, đôi mắt hé mở, mơ

màng nhìn gương mặt tuấn tú đang ở bên cạnh mình mới an tâm nhắm mắt

lại.

Có Lục Thiếu Phàm bên cạnh, cô không cần lo gì cả…

Cửa “phòng

tổng thống” bị đẩy vào, một