
g có quy tắc như thế, còn không đi ra ngoài”
“Hằng, anh đừng giận, Nguyệt Hân có chút hiểu lầm em…”
Mẫn Tiệp tỏ
vẻ hiểu ý, giải vây giúp, chẳng những không được Kỷ Nguyệt Hân cảm ơn,
ngược lại còn như lửa châm lên ngòi pháo, khiến cho lửa giận chất chứa
trong lòng Kỷ Nguyệt Hân bùng cháy.
“Hiểu lầm? Bốn năm trước tôi tận mắt thấy cô cùng người đàn ông khác ôm ôm ấp ấp liệu có phải hiểu lầm không? Đúng là chồn chúc tết gà thì chẳng có ý tốt? Gì mà bị gạt?”
Kỷ Nguyệt
Hân vốn không phải tính tình hiền hào, bây giờ lại bị Mẫn Tiệp chọc
giận, hậu quả dĩ nhiên nghiêm trọng, một tay chỉ vào Mẫn Tiệp, tay còn
lại kéo Mẫn Nhu, la ầm lên nói: “Cô đúng là thông minh, sẽ không bị gạt. Ba năm trước, Kỷ thị gặp cơn khủng hoảng tài chính suýt nữa
đóng cửa, cô không nói hai lời đã vỗ mông chạy lấy người, để mặc mình
anh trai tôi tự sinh tự diệt tới giờ. Còn cậu thì quá ngốc,biết rõ anh
hai yêu cô gái khác mà vẫn dính vào, vì anh hai chịu không biết bao ủy
khuất. Vậy ai mới là thứ rác rưởi!! Cô yên lặng ra đi đến cuối cùng bị
người khác vứt bỏ!! Cô thông minh nhìn thấy tiềm lực của anh hai tôi,
liền như ngựa điên cuộn chăn nệm chạy về đây, tôi nói cho biết, cửa lớn
Kỷ gia vĩnh viên không có mở cho cô bước vào!”
Kỷ Nguyệt
Hân càng nói càng kích động, giày cao gót tiến lên như chuẩn bị đánh
người lại bị Mẫn Nhu kéo lại, dưới vành nón lông mày nhíu lại muốn trấn
an Kỷ Nguyệt Hân nhưng không biết nói gì. Nguyệt Hân làm khó Mẫn Tiệp
một phần vì cảm thấy cô chịu bất công bị tổn thương, cô đâu phải thánh
mẫu, Mẫn Tiệp làm ra chuyện quá đáng như thế làm sao có thể bỏ qua như
trước.
“Tiểu Hân, em im miệng”
Kỷ Mạch Hằng xoay ghế đứng dậy, đôi mắt giận dữ nhìn thẳng vào gương mặt Kỷ Nguyệt Hân cảnh cáo.
Mẫn Nhu im
lặng đứng kế bên cũng cảm nhận ánh mắt lạnh lùng của Kỷ Mạch Hằng quét
qua người cô, trước kia có lẽ sẽ đau lòng nhưng lúc này cô đã chết lặng, tự nhiên trở lại.
Nhìn Kỷ Mạch Hằng an ủi Mẫn Tiệp đang run rẩy cắn cắn môi đầy nước mắt vì bị Kỷ Nguyệt Hân mắng, dịu dàng an ủi: “Nguyệt Hân chỉ là bị người khác lừa gạt mới ăn nói khó nghe như vậy. Em đừng nghe, cũng không cần để ý, chỉ cần tin anh là được”
Bị người khác lừa gạt? Là nói cô sao?
Mẫn Nhu cười khẩy, nhìn đô nam nữ tình cảm vợ chồng, cô cũng lười nói, Kỷ Mạch Hằng, anh thì hay rồi cứ giữ lấy sự tin tưởng của anh đi!.
“Lừa gạt? Anh, anh có phải bị viêm màng não hay không, cô ta có gì tốt, thật không biết anh nhìn thế nào mà ra hàng thượng hạng?”
Kỷ Nguyệt
Hân bất mãn nói đối lấy ánh mắt nham hiểm của Kỷ Mạch Hằng, gương mặt
lạnh lùng cao quý vì những lời nói khiêu khích lặp đi lặp lại của Kỷ
Nguyệt Hân mà phủ màn sương.
“Anh sẽ đem những lời em nói hôm nay kể lại cho cha mẹ, tới lúc đó xem em làm thế nào”
“Ba mẹ thì sao? Người sai là anh, còn dám uy hiếp em? Được, chúng ta đi tìm cha, xem cha giúp ai!”
Kỷ Nguyệt
hân đắc ý nói, hai mắt trừng to giận dữ liếc nhìn dáng vẻ đáng thương
của Mẫn Tiệp, không để tâm Kỷ Mạch Hằng, thân mật khoác vai Mẫn Nhu, vẻ
mặt thay đổi nhanh chóng khiến người ta phải chắc lưỡi hít hà/
“Nhu, hôm nay mình cùng cha đi ăn cơm trưa, cậu cũng đi đi, cha mình gặp cậu nhất định sẽ rất vui!”
Mẫn Nhu cười gượng, trong lòng hiểu, Kỷ Nguyệt Hân đang giúp cô xả cơn giận, nhưng
mà, sau khi chia tay Kỷ Mạch Hằng cô đã không thể nhìn trưởng bối Kỷ gia nữa, làm như thế thì đặt Lục Thiếu Phàm ở đây,
“Kỷ Nguyệt Hân, em tùy ý làm bậy tới khi nào!”
Kỷ Mạch Hằng thấp giọng nói chứng tỏ lửa giận chưa tan, đôi mắt âm hàn chất vấn nhìn về Kỷ Nguyệt Hân, nhưng người kia không biết sợ, nhún vai, kéo Mẫn Nhu
ra ngoài, trên mặt là nụ cười vô tâm cô phế.
“Nhu, cha mình hôm qua còn khen cậu, nói mình làm gì đều không thể so được cậu, ha ha…”
Lúc đi tới
cửa thì Mẫn Nhu dừng lại, trước vẻ mặt khó hiểu của Kỷ Nguyệt hân,c ô
quay đầu nhìn hai người đang ôm nhau lãnh đạm nói:
“Nếu như để cho tôi nhìn thấy trên tờ tạp chí Bát quái có tin về Lục Thiếu
Phàm, thì dù lưới rách cá chết tôi cũng sẽ không bỏ qua, thiên kim nhà
giàu chưa kết hôn mà có con, tin tức này truyền ra ngoài sẽ khiến cho
mọi người chú ý rất nhiều đó?”
Nói xong không quan tâm vẻ biến hóa trên mặt Mẫn Tiệp và Kỷ Mạch Hằng, nắm lấy tay Kỷ Nguyệt Hân rời khỏi phòng làm việc.
Dưới lầu Kỷ
thị, Kỷ Nguyệt Hân hít mạnh một hơi, gương mặt nhỏ nhắn đắc ý cười để lộ lúm đồng tiền, một tay để lên vai Mẫn Nhu, tay chống nạnh nói:
“Nhu, mình vừa rồi khí thế phừng phừng đúng không? Cậu có thể vẻ mặt của cô
ta không? Vẻ mặt đó có thể làm diễn viên nhận giải Oscar không chừng!!
Nhìn thấy liền giận mà!”
Mẫn Nhu mỉm cười nhìn Kỷ Nguyệt Hân đang đắc ý dào dạt, vừa cảm ơn vừa hâm mộ mấy năm qua Nguyệt Hân vẫn giữ được sự hoạt bát.
“Mình còn có việc, cậu thay mình hỏi thăm bác Kỷ, cơm trưa mình không đi được”
Kỷ Nguyệt Hân trầm mặc vài giây, nhưng vẫn gật đầu, hiểu nói: “Nhu, mình biết cậu khó xử, nhưng cha mình khen cậu không phải nói dối, cha
mình thật sự hoan nghênh cậu, nếu anh mình không… a, không nói nữa, nói
tới lại giận”
Mẫn Nhu nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ