
c Linh không còn sợ gì nữa. Bây giờ dù cho có ai nói gì cô, cô vẫn
bình thản coi như không, không thèm để ý tới. Cô chỉ cười tươi và vui vẻ với Tấn Phong của cô mà thôi.
Quốc Anh lặng lẽ đi cùng Tuyết Nhi. Hai người nhìn ngắm Tấn Phong và Ngọc Linh.
Trong lòng Tuyết Nhi hẳn là đau lắm ! Thử hỏi nhìn thấy người mình yêu
đi bên cạnh người con gái khác thì làm sao không đau cho được. Quốc Anh
đứng sau Tuyết Nhi, anh vòng tay qua vòng eo thon gọn của cô và ôm cô.
Anh thầm nhủ những lời ngọt ngào mong sao sẽ xoa dịu những cơn đau đang
không ngừng nổi sóng trong lòng cô.
- Tuyết Nhi, em đừng buồn. Có anh rồi, em đừng nhớ Tấn Phong nữa, anh sẽ bên cạnh em.
Lời nói ngọt ngào ấy tuy là an ủi cô nhưng lại thật sự chạm vào nỗi đau
của cô khiến cho giọt nước tràn khỏi bờ mi lăn dài trên gương mặt. Cô
cất tiếng trả lời. Dù là giọng nói trong trẻo khá nhỏ nhưng anh vẫn nghe thấy được sự đau đớn trong con tim nhỏ của Tuyết Nhi, nhưng thanh âm
run nhẹ theo cơn gió.
- Anh…anh có biết em đau thế nào không ? Em…em không thể sống thiếu anh ấy Quốc Anh à.
Tuyết Nhi cố cắn chặt môi ngăn tiếng nấc thoát ra khỏi cổ họng, cô muốn
ngăn dòng lệ đang muốn tuôn trào ra, cô muốn ngăn nỗi đau đang dày xéo
trái tim mình.
Quốc Anh đau lắm, anh cảm nhận được con tim anh cũng đang run rẩy cùng
Tuyết Nhi, anh cảm thấy mình bất lực, bất lực đến độ anh thấy mình không đáng sống trên đời. Cả một nụ cười mang đến cho Tuyết Nhi anh còn làm
không được vậy anh còn làm được gì nữa. Anh buông vòng tay và kéo Tuyết
Nhi cho gương mặt cô vùi vào lòng anh. Anh không muốn cô thấy Tấn Phong, anh không muốn cô đau. Trái tim anh đang từng chút vỡ ra, rỡ tan ra
từng mảnh mà không thể nào chắp vá được.
Anh không muốn Tuyết Nhi dễ thương của anh có 1 tổn thương nào nữa, anh
quyết định giờ ra về sẽ gặp mặt Tấn Phong và trò chuyện với anh.
Đối diện với Tấn Phong sau giờ tan trường, gương mặt anh không chút cảm xúc nói chuyện với Tấn Phong.
- Cậu…cậu biết tại sao tớ hẹn cậu ra đây không Phong ?
Tấn Phong nhìn sâu vào đôi mắt của Quốc Anh, anh biết là người bạn thân
của mình muốn gì rồi. Tấn Phong biết Quốc Anh yêu Tuyết Nhi từ lâu rồi.
Anh biết nhưng vẫn không nói. Không phải là Tấn Phong vô tâm mà vì anh
không biết giải quyết thế nào cho phải. Tuyết Nhi thì yêu anh mà anh
không đáp trả được trong khi Quốc Anh, người bạn thân của anh, lại yêu
Tuyết Nhi. Anh không biết mình sẽ phải làm sao để có thể tìm được hạnh
phúc cho cả ba nữa. Anh vốn biết tính của Tuyết Nhi rồi, cô chỉ coi Quốc Anh là bạn thân thôi, cô chưa bao giờ dành bất kì thứ tình cảm nào cho
Quốc Anh cả.
Cũng bởi vì thế, anh biết rằng Quốc Anh có lẽ chịu nhiều đau khổ lắm.
Nhìn đôi mắt phiền muộn của Quốc Anh, Tấn Phong thiết nghĩ hẳn là người
bạn thân đã chịu nhiều khá phiền muộn rồi. Cuộc gặp hôm nay có lẽ nên
nói chuyện cho nhanh và rõ ràng thôi.
- Mình biết.
- Tại sao ?
- Vì cậu yêu Tuyết Nhi, muốn đến gặp mình mong mình đáp trả 1 chút tình cảm của cô ấy.
- Đúng vậy, cậu có thể không ?
Tấn Phong chắc chắn là không yêu Tuyết Nhi rồi. Đối với anh, Tuyết Nhi
là 1 người con gái rất hoàn hảo duy chỉ có điều cô ta quá ác vì hại bé
con của anh. Lỗi lầm của cô ta thì làm sao mà anh tha thứ cho được. Nỗi
chịu đựng của Ngọc Linh, nỗi đau của cô trong suốt những năm tháng tuổi
thơ nào có ai bù đắp, san sẻ nay lại còn phải đối diện với con người
thông minh của Tuyết Nhi thì chắc rằng Ngọc Linh đã chịu nhiều thiệt
thòi, bị hại nhưng không thể chống trả.
Anh nhất quyết 1 chút tình cảm cũng không cho Tuyết Nhi.
- Không. Tớ chỉ yêu Ngọc Linh. Đứa con gái độc ác như Tuyết Nhi sao tớ
có thể yêu. Tớ không muốn gượng ép trái tim càng không muốn yêu một đứa
con gái vì tình mà hại người khác như vậy. Đứa con gái thâm độc như vậy
tớ rất ghét là đằng khác.
Tấn Phong không muốn nói những điều tồi tệ về Tuyết Nhi trước mặt Tấn
Phong nhưng anh buộc phải nói vì cô gái này đã thâm độc và khó lường lắm rồi.
Quốc Anh nghe xong, trong lòng giận dữ lắm, anh không kìm chế được cơn
giận mà đấm thật mạnh vào mặt Tấn Phong. Tấn Phong ngã xuống. Anh không
hề có ý định sẽ chống trả lại người bạn thân của mình.
Anh chỉ lấy tay lau vết máu ở khóe miệng và đứng lên tựa như không có
gì. Quốc Anh nhìn cậu bạn thân, lòng ấm ức, tức giận vì những gì Tuyết
Nhi chịu đựng, anh không ngừng tiếp tục đánh Tấn Phong.
Đối với Tấn Phong, Quốc Anh là người bạn thân nhất và cũng vì chữ tình nên mới thế này vậy nên anh không đánh trả.
Sau khi Quốc Anh thấm mệt vì dùng sức quá nhiều, anh mới ngưng tay và đứng thở hổn hển. Tấn Phong chịu đau cố gắng đứng dậy.
- Cậu, mệt chưa ?
- Ừ.
- Tớ không đánh trả vì cậu là bạn thân và tớ biết cậu yêu Tuyết Nhi mới
thế, tớ không trách. Chúng ta vẫn là bạn thân đúng không ?
Tấn Phong chìa tay ra chờ đợi cái nắm tay quen thuộc và như cậu dự đoán, Quốc Anh cười tươi, bắt tay cậu. Sau đó, Quốc Anh bước đi.
Tấn Phong vì đã gắng gượng quá nhiều, anh không chịu nổi nữa nên đã ngã xuống đất, thần trí nửa mê nửa tỉnh.
Ngọc Linh nãy giờ không thấy Tấn Pho