
a con gái có phần ác độc nhưng thực chất cũng bởi
vì chữ yêu mà ra. Một tình yêu đã được vun trồng trong nhớ nhung không
hề được đáp trả, một tình yêu đơn phương lặng thầm chỉ được nuôi lớn qua nước mắt đã khiến cô dần trở nên mù quáng. Trái tim Tuyết Nhi vốn cũng
chỉ là trái tim của 1 đứa con gái mà thôi, vốn dĩ rất mong manh và yếu
ớt. Quãng thời gian bên Mĩ cô đã chịu rất nhiều đau khổ. Tuyết Nhi yêu
Tấn Phong, phải, cô yêu anh hơn bất kì thứ gì trên đời và có thể nói cô
là người con gái yêu anh nhiều nhất. Yêu anh mà không được anh yêu,
không bên anh đã là đau đớn lắm rồi. Đã rất nhiều lần Tuyết Nhi khóc
trong đau khổ, bao nhiêu giọt nước mắt cứ tuôn rơi, rơi trong sự cô đơn
và bóng đêm bao phủ. Cô chỉ có một mình, chịu đau khổ và nỗi nhớ anh dày vò.
Tuyết Nhi yêu Tấn Phong một cách rất sâu đậm. Ngay từ những ngày thuở
bé, ngay khi nhìn anh từ lần đầu tiên, nhìn anh yêu thương mẹ của mình,
nhìn thấy anh ôm mẹ rất ấm áp, cô đã nhận ra con tim mình đã rung động
để rồi đến khi lớn cô mới nhận ra cô đã yêu anh. Tình yêu trong sáng của trẻ thơ đã khởi đầu cho mọi thứ.
Và…những sự đau khổ của cô đã có Quốc Anh cùng gánh chịu. Quốc Anh cũng
giống Tuyết Nhi, anh yêu cô như cô yêu Tấn Phong vậy. Từ những ngày thuở bé, Quốc Anh đã ngắm trộm Tuyết Nhi. Quốc Anh vẫn còn nhớ rõ hình dáng
cô lúc ấy thế nào. Cô thuở bé rất đáng yêu. Dáng người nhỏ xinh và đôi
mắt to tròn long lanh, cả nụ cười của cô cũng trong sáng và hiền lành
biết bao. Anh thích nhất là mỗi lần chơi đùa cạnh cô bởi nếu có làn gió
vô tình lướt qua, anh sẽ được hít hà hương thơm dìu dịu từ tóc cô tỏa ra và sẽ vô tình được chạm vào mái tóc mượt mà ấy. Lúc ấy, anh chỉ thích
ngoại hình của Tuyết Nhi thôi nhưng mà đâu ngờ anh lại yêu cô thật ấy
chứ.
Kể từ ngày sang Mĩ, hầu như ngày nào, Tuyết Nhi cũng khóc vì nhớ Tấn
Phong và những lần ấy, Quốc Anh âm thầm đứng ở 1 góc nào đó đau khổ cùng cô. Anh không dám đến gần Tuyết Nhi, anh không dám ôm cô thậm chí là vỗ về bởi anh sợ Tuyết Nhi sẽ khóc nhiều hơn nếu ai đó chạm vào nỗi đau
của cô. Nhưng rồi ngày tháng qua, anh không còn kìm chế được nữa, anh đã lấy can đảm đến gần cô và ôm cô. Ban đầu cô còn ngạc nhiên nhưng sau
này cô cũng quen dần. Tuyết Nhi cảm thấy dễ chịu hơn khi ngả vào lòng
Quốc Anh mà khóc, cô không ngần ngại kể hết chuyện của mình cho Quốc Anh nghe. Quốc Anh chăm chú nghe và trong tim anh cứ nhói đau mỗi lần thấy
mắt cô sưng đỏ sắp khóc. Quốc Anh đau đớn lắm.
Nỗi đau từ Tuyết Nhi đã lan dần sang anh lúc này không hay. Cứ thấy
Tuyết Nhi khóc, cứ thấy Tuyết Nhi bảo đau, anh cũng đau. Nỗi đau của anh có thể nói còn chịu nhiều hơn cả Tuyết Nhi nữa bởi tình yêu anh dành
cho Tuyết Nhi lớn đến nỗi có thể hi sinh cả bản thân mình hay thậm chí
là âm thầm chịu đựng nhìn cô yêu người khác nữa. Tuyết Nhi không hề biết Quốc anh đã chịu 1 nỗi đau đã lan sâu hết trái tim và thẩm thấu vào đến tận xương tủy.
Nếu nói đến nỗi đau của Quốc Anh thì cũng cần phải biết đến nỗi đau của
Tấn Phong. Tuy Tấn Phong là 1 đứa con trai kiêu ngạo và không cần gì cả, tính tình lại vô cùng lạnh lùng nhưng tất cả cũng chỉ vì mẹ. Anh là 1
đứa con hiếu thảo rất yêu thương mẹ. Trên đời này nếu hỏi anh nghe lời
người phụ nữ nào nhất thì câu trả lời chỉ có mẹ. Chính vì mẹ tính tình
của anh lúc nhỏ mới không hiện rõ. Bao lần anh bị ba đánh thì đều có mẹ
bảo bọc chở che. Mẹ chính là người mà anh kính yêu nhất. Cũng vì ba anh, ba anh bỏ bê mẹ lo làm việc nên mẹ anh đã đau khổ mà chết. Nhìn người
mà mình kính yêu chết trước mặt mình, Tấn Phong thật sự rất đau đớn. Kể
từ đấy anh hận ba, trái tim anh cũng dần đóng băng không cho ai chạm tới và chỉ có Ngọc Linh mới mở được cánh cửa ấy.
Đối với Tấn Phong, Ngọc Linh là người quan trọng như mẹ anh vậy. Trong
tâm trí anh, lúc nào cũng có hình ảnh Ngọc Linh hiện hữu. Nụ cười Ngọc
Linh vô cùng trong sáng, trẻ con nhưng lại làm tim anh ấm áp, đôi mắt
Ngọc Linh to tròn và long lanh linh hoạt nhìn anh đầy thương yêu. Tất cả đã dần cảm hóa trái tim sắt đá của Tấn Phong.
Cũng vì yêu Ngọc Linh nên mỗi lần nhìn thấy cô đau, trái tim anh cũng
nhói lắm ! Nhìn thấy cơ thể yếu ớt của cô, quá khứ của cô anh không khỏi thấy xót thương cho Ngọc Linh. Cô cũng đã vất vả lắm mới trải qua những tháng ngày ấu thơ mất cả cha lẫn mẹ. Cô cũng đã chịu nhiều đau khổ để
rồi vẫn giữ được 1 Ngọc Linh đáng yêu trước mắt mọi người.
Số phận Tấn Phong và Ngọc Linh có lẽ được số trời an bày tất cả.
Tấn Phong đáng thương gặp Ngọc Linh đáng thương. Hai con người tưởng
chừng không thể bên nhau lại bên nhau được. Cả hai cùng chịu những tổn
thương và rồi bù đắp cho nhau.
Ngọc Linh quả thật rất ngốc nghếch. Ngốc đến nỗi không nhận ra Tấn Phong là người cô yêu. Nếu có 1 điều ước duy nhất ngay lúc này thì có lẽ nên
ước cho bé con nhận ra tình cảm nếu không mọi chuyện sẽ mãi không bao
giờ chấm dứt được đâu.
Vẫn như mọi
ngày, hôm nay Ngọc Linh đến trường bình thường. Cô xem như chẳng có
chuyện gì xảy ra trước đó cả. Ở trường, chỉ còn cô và Tấn Phong chơi với nhau thôi.
Ngọ