
nh. Anh ôm
cô thật chặt như sợ bé con đáng yêu sẽ bỏ anh chạy mất.
- Anh…anh xin lỗi. Anh xin lỗi nếu làm em không thích.
Ngọc Linh vẫn chưa hoàn hồn nên cô vẫn im lặng không thốt nên lời.
- Anh biết là em cảm giác rất lạ. Anh…anh xin lỗi em bé con. Anh thật ra yêu em lắm bé con nên anh mới hôn em. Nếu em không thích thì cũng không sao, anh không làm thế lần nào nữa. Bé con à, giá như em là bạn gái anh thì tốt biết mấy.
Ngọc Linh tuy vẫn chưa tỉnh táo vì dư âm của nụ hôn nhưng cô vẫn nghe rõ ràng từng lời nói ngọt ngào của anh, những cảm xúc và tâm tư anh đã
giấu.
Trong lòng Ngọc Linh, trái tim cô không hiểu sao cứ đập nhanh như thúc
giục cô phải làm gì đó. Theo tình cảm, cô xoay người ôm anh, dù giọng cô có hơi run run nhưng Tấn Phong vẫn nhận ra hình như trong ấy đang mang
hạnh phúc.
- Em…em không biết yêu là gì ? Nhưng mà ban nãy…trái tim em đã đập rất
nhanh. Em không hiểu thế là thế nào nhưng em biết em có chút thinh thích rồi Tấn Phong.
Tấn Phong bất ngờ trước câu nói đó. Anh cảm thấy rất vui, dù chỉ là 1 tí xíu tình cảm của Ngọc Linh dành cho anh nhưng anh đã vui lắm rồi.
- Thế là được rồi em à ? Anh vui lắm ! Anh không muốn làm anh trai em nữa.
Ngọc Linh nhớ câu nói ban nãy, cô hiểu thâm ý của Tấn Phong.
- Em không biết yêu là gì nhưng mà em cũng muốn thử nếu nó làm anh hạnh phúc.
Tấn Phong thích thú, ôm chặt Ngọc Linh không buông. Trong căn phòng nhỏ, hai trái tim dần dần chung 1 nhịp đập. Gió mơn man len qua cửa sổ thổi
tung màn cửa như đang muốn hát một bản tình ca hạnh phúc để chúc tụng.
Và không ai biết rằng có một ngọn gió đã thì thầm vào tai Tấn Phong
- Cô ấy…yêu anh đó.
“Em bỏ anh rồi, đúng không ? Hai chúng ta đã bên cạnh nhau quá lâu vậy mà
chỉ vì sự việc đó em bỏ anh. Trái tim anh càng lúc càng bị em hành hạ
đến đau đớn. Đau đớn đến mức anh không còn khả năng biết đau là gì nữa.
Nếu em đã không muốn anh bên cạnh thì chi bằng anh lặng lẽ ngắm em thôi. Chỉ là lặng lẽ thôi, có được không em ?”
Sáng hôm sau,
cả hai đến trường thật vui vẻ. Ngọc Linh vẫn còn ngại ngùng về chuyện
tối qua đến nỗi gương mặt đỏ cả lên nhìn rất là đáng yêu. Tấn Phong nhìn thấy vậy anh chỉ muốn ôm Ngọc Linh và hôn cho cô 1 cái nhưng lại sợ cô
thẹn quá rồi chạy mất. Anh cũng muốn nắm tay bé con lắm nhưng lại sợ cô
không dám nắm vì cái nắm tay hôm nay đã khác cái nắm tay hôm qua. Cái
nắm tay thật sự yêu thương và cái nắm tay mang đúng nghĩa của những
người yêu nhau.
Nhưng mà nhìn bé con đi bên cạnh lại không nắm được tay của cô anh thực
sự rất khó chịu ! Nhìn gương mặt cô yêu chết đi được không nắm tay được
thì thật là đáng tiếc ! Vậy là anh đánh liều nắm lấy tay cô. Tấn Phong
cũng khá là tinh nghịch, anh nắm tay cô rồi nhưng lại vờ nhìn sang hướng khác như không có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng mà thực chất là anh đang
cười đấy thôi.
Bé con ngốc nghếch vừa cảm nhận được có 1 bàn tay to lớn ấm áp đan xen
tay mình liền nhìn sang bên cạnh. Cô thấy Tấn Phong ngó lơ chỗ khác,
nhìn anh cô biết ngay là anh cố tình làm thế. Cô ngại ngùng cúi đầu
xuống nhưng được một lát là cô giật phăng tay anh chạy. Không phải là cô muốn buông tay Tấn Phong đâu mà là…tay anh ấm quá. Ấm áp đến mức đã làm lan tỏa đến tận con tim khiến trái tim cô muốn tan chảy, cả người chỉ
muốn nương tựa vào Tấn Phong mãi thôi.
Cái giật tay có vẻ là hơi mạnh làm đụng đến vết thương ở tay của Tấn Phong. Tấn Phong đứng lại xuýt xoa và la đau.
- Đau quá…bé con…
Anh cố tình hét to cho Ngọc Linh đáng yêu chạy về. Cô vốn dĩ rất thơ
ngây, rất đáng yêu, rất biết lo lắng cho người khác nên dĩ nhiên là cô
chạy về cầm ngay lấy tay Tấn Phong hỏi han lo lắng. Gương mặt đăm chiêu
hối lỗi, đôi mắt long lanh tưởng chừng như sắp khóc đến nơi rồi vậy.
- Em…xin lỗi. Anh có sao không ?
Giọng Ngọc Linh nghèn nghẹn nơi cổ họng làm cho Tấn Phong mủi lòng. Anh
thật sự không đau lắm nhưng chỉ giả vờ thôi. Thấy cô thế này anh lại
không nỡ liền ôm cô vào lòng.
- Anh…không sao đâu bé con.
Ngọc Linh sững sờ cho Tấn Phong ôm, cô không biết là nên khóc hay cười
nữa. Rõ ràng là anh muốn trêu cô mà. Nghe anh nói thế cô thật sự cảm
thấy vui lắm nhưng mà cũng rất giận nữa. Cuối cùng cô trút hết mọi nỗi
giận lên người anh. Cô dùng đôi tay yếu ớt đấm vào ngực anh. Dù vết
thương trên mình Tấn Phong còn khá đau nhưng mà anh lại cảm thấy chúng
đang dần được chữa khỏi bởi những cái đấm nhẹ nhàng yêu thương của người con gái anh yêu. Ngọc Linh tức quá nên chỉ vừa đánh mà vừa thút thít
thôi.
Tấn Phong thấy cô đánh anh mãi cũng không được gì nên dùng tay giữ đôi
tay cô lại, cúi người xuống, trán anh và trán cô chạm vào nhau.
- Hihi, đừng giận anh nhé ! Tại em đáng yêu quá thôi mà bé con.
Tấn Phong nói thế cô cũng không nỡ giận nữa, cô liền cười thật tươi. Tấn Phong bất ngờ hôn nhẹ lên má cô dưới ánh nắng. Gương mặt hồng hồng đáng yêu dưới ánh nắng vàng lung linh trở nên xinh đẹp vô cùng. Sau đó, Tấn
Phong nắm chặt tay cô, kéo cô cùng chạy đến trường.
Vừa bước vào cổng trường, Tuyết Nhi xuất hiện trước mặt anh. Thấy mặt
Tấn Phong bầ