
Linh cảm động, lời nói của anh thật quá đỗi chân thành, từng dòng
cảm xúc hạnh phúc từ tim cô lan khắp cơ thể. Đôi mắt cô rưng rưng như
sắp khóc.
- Chồng…
Lời nói bị nghẹn lại ở cổ, mãi cũng không thể nào thốt nên lời.
- Không sao, miễn em bên anh là được rồi, anh sẽ chăm sóc cho em, lo
lắng cho em, cõng em. Anh nguyện là đôi mắt cho em, dẫn lối bước em đi,
là đôi chân cho em, cõng em những lúc mệt mỏi. Dù thế nào, em hãy luôn
tin anh và em phải hứa rằng mãi cũng không được rời khỏi tầm mắt anh dù
chỉ một chút. Em hiểu không ?
Ngọc Linh gật đầu, giọt nước mắt của cô tràn khỏi mi rơi xuống. Hạnh
phúc không hiểu sao lại đơn giản và ngọt ngào đến vậy. Sau đó, cô nhắm
mắt lại tận hưởng làn gió mát, tận hưởng không gian thật bình yên.
- Vợ à, vợ có thấy gì không ? Trời xanh thật đẹp mừng cho vợ chồng mình
đấy và cả mùi hương của cỏ, rất thơm nữa. Mọi thứ thật tốt đúng không
nào ?
Ngọc Linh không nói gì, hóa ra là cô đã ngủ thiếp đi rồi. Tấn Phong nhìn cô, bàn tay anh lau đi giọt nước mắt của cô. Anh ôm cô vào lòng.
- Mãi mãi anh cũng sẽ bảo vệ em, dù cho căn bệnh của em có thế nào đi
nữa. Cho đến giờ anh nhận ra, sự lén lút ban đầu đã thay thế cho một ước muốn được bên em và bảo vệ em. Đừng sợ nhé ! Anh sẽ luôn là điểm tựa
vững chắc cho em…mãi mãi…
HẾT