
ng, cô lo lắng đi tìm. Nhìn thấy anh nằm ở trong nhà kho của trường, mặt mày bầm tím trầy xước và còn rướm
máu, cô vội chạy vào ôm anh.
Ngọc Linh đã không còn như ngày xưa, cô không khóc vỡ òa nữa mà chỉ là
những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Đôi mắt cô ngày trước long
lanh tinh nghịch và vô cùng linh hoạt nay đã vô hồn không cảm xúc. Cô ôm Tấn Phong, thầm gọi tên anh.
- Tấn Phong, anh…anh sao vậy ?
- Hì, không sao.
Dù đau đớn lắm nhưng thấy gương mặt Ngọc Linh có chút lo lắng nên anh
vội cười để xua tan nỗi lo của Ngọc Linh. Ngọc Linh thấy ở đây không
được hay lắm nên nói với Tấn Phong đi về.
- Thôi, về đi anh, em dìu anh về.
Tấn Phong gắng gượng đứng dậy. Ngọc Linh choàng tay anh qua cổ mình. Với thân hình bé nhỏ, cô khó khăn đưa anh về.
Về đến nhà, Ngọc Linh dìu Tấn Phong lên giường, sau đó cô vội đi lấy khăn, thau nước ấm và cả 1 cốc nước rồi mang vào.
Cô dìu Tấn Phong ngồi dậy rồi đưa nước cho anh uống.
Tấn Phong chịu đau và thấm mệt rồi nên anh nằm xuống ngủ thiếp đi.
Ngọc Linh nhìn thấy vết thương của anh và mồ hôi túa ra vì vất vả trên
chặng đường về nên cô quyết định sẽ lau người cho Tấn Phong, cô nhẹ
nhàng lau những vết thương cho anh thật tỉ mỉ vì sợ anh đau. Lúc cô lau
phần ngực và bụng anh…gương mặt cô thoáng ửng đỏ.
Ngọc Linh trước giờ chưa làm việc này cho ai cả đặc biệt là với con trai càng không. Nhưng vì Tấn Phong cô đành cố gắng lau người cho anh mặc dù cô đang rất ngại. Gương mặt ửng đỏ và còn hơi nong nóng nữa, tay chân
dần vụng về nữa cơ chứ !
Vì sự vụng về đó mà cô làm cho Tấn Phong tỉnh giấc, thấy cô đang lau
người cho mình, anh ngại ngùng vội ngồi bật dậy quên cả đau và nói năng
lắp bắp không rõ ràng.
- Cảm…cảm ơn…việc này…việc này anh…làm…làm được.
Ngọc Linh ngại ngùng rút tay lại, cố tình tránh ánh nhìn của anh, cô vội đứng dậy quay người đi ra khỏi phòng.
- Em…em đi đổ thau nước.
Nhìn dáng đi có chút vội vã vì ngại lại còn tay chân vụng về làm cho Tấn Phong quên đi mình đang bị thương mà cười vui vẻ. Bây giờ nhìn Ngọc
Linh, anh mới thật sự cảm giác cô mới là chính cô chứ không phải 1 con
bé vô hồn gọi tên anh.
Anh biết Ngọc Linh chịu nhiều tổn thương lắm và bây giờ cô không còn tin ai ngoài anh. Anh còn thấy được thái độ của Ngọc Linh cũng thay đổi khi tiếp xúc mọi người chỉ khi với anh cô mới vui vẻ và hồn nhiên như trẻ
con thôi.
Một lúc sau, Ngọc Linh đi vào, cô cầm theo bông băng và thuốc sát trùng, chai thuốc đỏ. Cô đến bên anh nhẹ nhàng lau sạch vết thương, ân cần tỉ
mỉ như sợ anh đau. Thật ra Tấn Phong cảm thấy rát lắm nhưng vì Ngọc
Linh, anh cố cắn răng chịu đựng để vượt qua. Sau khi làm xong, Ngọc Linh để mọi thứ ở chiếc tủ cạnh giường và ngồi trò chuyện với anh.
Ngọc Linh cười thật tươi, dù có gì đó không còn như trước nhưng trong đó vẫn còn sự hồn nhiên và trong sáng vốn có.
Tim Tấn Phong vẫn như mọi lần, đập dồn dập và vội vã, gương mặt anh dần
dần đỏ hồng lên như người say rượu. Anh quay mặt né tránh sợ cô nhìn
thấy thì bị cô kéo ngay đối diện mặt mình và cô còn để trán mình áp trán Tấn Phong. Cô thầm thì những câu hỏi thăm ngọt ngào.
- Tấn Phong à, anh có sao không ? Bị sốt à ?
Ban nãy anh đã ngượng lắm rồi nay lại càng ngượng. Nhìn thái độ ngây thơ của Ngọc Linh anh càng tức chết đi được. Anh đã né tránh vậy mà cô còn
làm thế nữa. Nhưng mà nghĩ lại, Tấn Phong thấy nhìn cô gần thế này cũng
tốt, trông cô rất dễ thương. Bé con của anh trông cũng đáng yêu lắm tuy
là không đẹp như Tuyết Nhi nhưng ít ra trông cô hồn nhiên và vô cùng dễ
thương hơn nhiều.
Tấn Phong không làm chủ được anh đã sẵn tiện hôn lên môi Ngọc Linh.
Ngọc Linh quá bất ngờ cô không biết phải thế nào nữa, đôi mắt cô cứ mở
ton tròn nhìn anh mà thôi. Gương mặt cô từng chút một ửng đỏ lên hết cả, trái tim đập tăng tốc trong lồng ngực của cô. Từng chút một những cảm
xúc lạ mà nụ hôn mang đến không hiểu sao lại khiến cô thinh thích mà
chẳng muốn ngừng chút nào hết cả. Mọi thứ thật quá lạ lẫm với cô, tay
chân cô cứ cứng đờ ra mà không hề đẩy Tấn Phong.
Ngọc Linh cứ tượng hình như vậy đấy. Từng chút một hạnh phúc cứ liên hồi làm cho cô cứ cảm giác mọi thứ xung quanh mờ ảo và trong mắt chỉ còn
Tấn Phong mà thôi, giọt nước mắt vì vậy mà tràn ra khỏi mi mắt.
Tấn Phong cũng không kém Ngọc Linh. Anh cảm thấy thật lạ với nụ hôn này, một nụ hôn đầu. Anh không biết Ngọc Linh có cảm nhận được không nhưng
anh thì cảm nhận rất rõ. Nụ hôn này sao mà ngọt ngào thế nhỉ, sao mà cảm giác rất lạ. Lạ đến mức anh không muốn rời bỏ đôi môi nhỏ nhắn ấy. Trái tim anh đập rất nhanh, nhanh đến mức anh chỉ nghe thình thịch không
ngừng nghỉ. Cả người anh cũng dần nóng lên hết cả.
Bỗng nhiên tay anh nhận được 1 giọt nước. Anh mở mắt thấy cô khóc. Anh
liền rời môi mình khỏi môi cô. Đôi mắt Ngọc Linh thất thần, từng giọt
một rơi trên gương mặt. Tấn Phong nghĩ anh đã không phải với cô, anh
liền cúi đầu, anh không biết mình nên nói gì.
Ngọc Linh không biết làm thế nào nên đứng dậy định chạy khỏi, chưa kịp
chạy thì đã bị Tấn Phong níu tay lại, cô ngã lưng vào lòng a