Snack's 1967
Lén Lút Yêu Em

Lén Lút Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323230

Bình chọn: 7.5.00/10/323 lượt.

rong tiềm thức, Ngọc Linh không ngừng gọi tên Tấn Phong, cô sợ hãi vô

cùng, cô không ngừng đưa mắt nhìn anh trong bóng tối của giấc mơ. Nhưng

cô không thấy anh. Trái lại, lại có Tuyết Nhi trong giấc mơ của cô.

Tuyết Nhi cứ tiến đến gần cô, đe dọa cô rồi còn đánh cô nữa. Những nỗi

đau cứ từng chút một ngấm vào tim và xương tủy cô làm cho cô đau đến nỗi không còn khả năng đau được nữa. Nước mắt cô lăn dài, đôi mắt trong

sáng của cô bỗng chốc vô hồn đến đáng sợ, không còn ngây thơ như trước

nữa.

Cô nhanh chóng lau nước mắt, khảng khái đứng dậy, Tuyết Nhi sững người

không đánh Ngọc Linh nữa. Cô khẽ nhìn Ngọc Linh và phát hiện ra đây

không còn là đứa con gái muốn ăn hiếp thế nào cũng được. Cô sợ hãi và

chạy đi.

Ngay sau đó, Ngọc Linh tỉnh dậy, cô mở mắt và vô hồn nhìn lên trần nhà.

Bao nhiêu sợ hãi đã được cô chôn dấu sâu trong tim rồi, giờ đây cô sẽ

không như xưa, không trong sáng, ngây thơ và vui tươi nữa.

Tấn Phong thấy Ngọc Linh tỉnh dậy, anh mừng lắm và ôm cô vào lòng. Anh

cứ tưởng sẽ như những lần trước rồi bé con sẽ khóc nhưng cô đã không như vậy.

Cô nói chuyện với anh, giọng nói lạnh như băng, không cảm xúc khiến cho người nghe phải đau nhói cả trái tim.

- Tấn Phong, anh ôm em hoài thế. Em có sao đâu.

Tấn Phong buông tay mình ra và nhìn cô. Anh có thể cảm nhận được trải

qua đau khổ, cô đã thay đổi rồi, không vui vẻ như trước, anh sợ Ngọc

Linh đi mất.

- Em…em không sao thật chứ ?

- Không sao cả.

Thấy gương mặt lo lắng của Tấn Phong, Ngọc Linh nhẹ nhàng vòng tay ôm

anh, cô cũng khóc nhưng chỉ là những giọt nước mắt lạnh lùng rơi, những

giọt nước mắt có thể đóng băng bất cứ thứ gì nó tiếp xúc. Nhưng rồi sau

đó, cô cười với anh, nụ cười cứ như là lạnh giá lắm nhưng trong đó vẫn

còn vương chút ấm áp dành cho Tấn Phong – người con trai cô một mực tin

tưởng.

- Em không sao thật mà, đừng lo nữa.

Tấn Phong ngạc nhiên nhưng rồi anh cũng ôm lấy Ngọc Linh.

- Anh à, em…chỉ tin tưởng anh nhưng nếu sau này anh có đi khỏi em thì anh sẽ không còn thấy em nữa.

Lời nói kia làm cho Tấn Phong băn khoăn, anh không hiểu Ngọc Linh đang

muốn nói gì. Anh cảm giác hiện tại, Ngọc Linh gần như không là người con gái anh quen biết. Trong lòng anh lúc đó, lửa giận lên ngùn ngụt. Anh

trách cứ Tuyết Nhi, anh hận đứa con gái đó, đứa con gái làm cho bé con

của anh đau khổ.

Một lúc sau, Tấn Phong dịu dàng đỡ bé con của anh nằm nghỉ. Sau đó anh

lên lớp và gọi Tuyết Nhi xuống mặc kệ giáo viên. Anh kéo Tuyết Nhi ra

sân trường.

- Cô làm gì rồi ? Cô đã làm gì bé con của tôi.

Tuyết Nhi không biết khóc thật hay đùa mà rất nhiều nước mắt tuôn ra. Cô đưa ánh mắt rất tội nghiệp nhìn người con trai cô yêu.

- Em…em đâu có làm gì ?

- Cô…cô nói thế làm sao tôi tin. Tôi tin chắc cô đã làm gì đó.

Nhìn đôi mắt đầy lửa giận cho cô, cô hiểu nếu không sớm thừa nhận thì

cũng sẽ có chuyện xảy ra. Cô bắt đầu lộ bộ mặt thật, lau nước mắt, cười

gian trá.

- Phải, em làm đấy ! Em đã tát Ngọc Linh và còn xô cô ấy nữa. Ai bảo nó cướp anh.

Tấn Phong nhìn Tuyết Nhi đầy thâm thù, anh không ngờ con người Tuyết Nhi lại tệ đến vậy.

- Cô giỏi lắm ! Hay lắm ! Tôi sẽ cho cô nếm mùi vì dám hại bé con của tôi.

Anh tát Tuyết Nhi một bạt tai, anh không dùng sức nhiều nhưng cũng đủ làm cho mặt cô bỏng rát và hằn dấu 5 ngón tay.

Tuyết Nhi loạng choạng suýt ngã, cố cắn răng chịu đựng.

- Cô đã hiểu cảm giác của bé con chưa ? Tôi chỉ tát cô là may rồi đấy !

Tấn Phong quay mặt bước đi trở về phòng y tế bỏ mặc Tuyết Nhi. Lúc này,

Quốc Anh trong lớp xin cô cho đi ra và đến gặp Tuyết Nhi.

Thấy gương mặt cô sưng đỏ lên và đôi mắt đỏ hoe, anh biết có chuyện. Anh ôm Tuyết Nhi vào lòng và cô òa khóc lên tức tưởi. Anh im lặng cố gắng

nén cơn đau trong trái tim đang bùng lên dữ dội. Anh quyết định sẽ hại

người bạn thân của anh bởi người con trai ấy dám làm cho người anh yêu

phải khóc và đau đớn.

Có 1 bài blog của Tấn Phong đã viết :

“ Bé con, hẳn đã em đã chịu nhiều đau đớn lắm ! Chịu rất nhiều là

đằng khác. Nhìn em vô hồn ngay lúc bị Tuyết Nhi đổ tội, anh đau đớn lắm !

Anh không biết Tuyết Nhi đã làm gì em nhưng anh thiết nghĩ là nó quá ghê gớm, ghê gớm đến mức làm cho bé con của anh sợ hãi đến không khóc được. Để rồi khi anh vỗ về an ủi, anh dịu dàng với em, ôm em trong vòng tay

anh thì anh mới nhận ra em rất yếu đuối và đáng thương.

Em vốn dĩ chỉ là bé con nhỏ nhoi, yếu đuối và tội nghiệp, em thực chất

không thể nào đối phó được với những người có ý định làm hại mình. Anh

chẳng biết phải làm sao mới có thể bảo vệ em mọi lúc mọi nơi được, điều

duy nhất anh biết anh làm được là sẽ dỗ dành vỗ về em khi em khóc. Anh

sẽ bên em khi em cần.

Ngọc Linh à, anh…anh thật sự là đã yêu em mất rồi. Anh không biết là em

có biết điều này hay không nhưng có một điều anh chắc chắn biết là em sẽ luôn tin tưởng và đối xử với anh thật tốt. Anh yêu em một cách lén lút

và lặng thầm cũng chẳng sao, chỉ cần em ban phát cho anh sự ấm áp, tình

thương của em. Chỉ cần em nhìn anh, em cười và gọi anh bằng Tấn Phong,

bằng anh rất ngọt ngào như vậ