
cả 2 nằm xuống và tắt đèn. Mọi thứ chìm dần trong bóng tối, tiếng đồng hồ cứ tích tắc vang lên trong không gian im lặng. Ngọc Linh và Tấn Phong trở mình, 2 người dần dần xoay mặt nhìn nhau, Ngọc Linh còn ôm
một cái gối.
Khi Ngọc Linh đã buồn ngủ đến không mở mắt được nữa, cô bắt đầu nhắm mắt ngủ. Trong thâm tâm cô sợ là mình tối nay vẫn gặp ác mộng nếu không nắm tay hay chạm vào vật gì đó tới Tấn Phong. Khi cô vừa chìm vào giấc ngủ, tay cô chuyện động sang nắm vạt áo Tấn Phong, cô mỉm cười và ngủ ngon.
Tấn Phong ngạc nhiên nhưng rồi sau đó nhìn cô mỉm cười và thì thầm chỉ đủ anh nghe thấy.
- Bé con, em phạm luật rồi !
Sau đó, Tấn Phong nhẹ nhàng kéo Ngọc Linh đến gần, ôm cô dịu dàng như
bao bọc che chở cô khỏi ác mộng, cả hai chìm vào giấc ngủ ngon. Đêm ấy,
ác mộng không hề đến với cả hai mà chỉ còn là nhưng cơn mơ đẹp mang màu
sắc của cầu vồng hạnh phúc.
Ngày hôm sau, Ngọc Linh vui vẻ cùng Tấn Phong đến trường như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Ngay khi vừa bước vào cổng, ai nấy đã bàn tán cô xì xầm to nhỏ. Ngọc
Linh sợ hãi đi sát bên Tấn Phong, anh nhận ra Ngọc Linh đang có gì đó
không bình thương, cô cứ cúi gầm mặt. Anh thấy bất ổn nên nắm ngay bàn
tay nhỏ nhắn của cô như truyền thêm niềm tin.
Sau đó Tấn Phong nắm tay Ngọc Linh vào lớp. Vừa đến lớp, mọi ánh mắt đã
nhìn cô không thiện cảm, họ còn xì xầm to nhỏ những điều không hay về
Ngọc Linh.
- Nhìn con bé đó thiệt là ác, dám đánh Tuyết Nhi
- Không ngờ nhìn hiền thế mà lại…
Ngọc Linh không biết phải làm thế nào trong trường hợp này nữa, cô bị
bạn bè nói xấu, cô không biết rồi mọi chuyện sẽ thế nào nữa. Đôi mắt cô
dần dần đỏ hoe.
Tấn Phong đau đớn nghe những lời nói không tốt của mọi người về bé con
của anh. Anh kéo tay Ngọc Linh dẫn cô đi về phía Tuyết Nhi.
Anh bực mình ném tia nhìn hằn học cho Tuyết Nhi và nói chuyện với cô.
Những hành động của anh làm mọi người xung quanh thật sự rất chú ý.
- Tuyết Nhi, hôm qua em làm gì ?
Tuyết Nhi ra vẻ tội nghiệp và làm cho Tấn Phong chú ý vết thương trên trán.
- Em…em có làm gì đâu. Anh…sao anh lại dẫn Ngọc Linh đến chỗ em. Cô ấy làm gì em nữa à ?
Tuyết Nhi sợ hãi nhìn Ngọc Linh, cô lùi vài bước và dựa vào Quốc Anh, nước mắt cô lăn thành từng giọt chảy nhẹ xuống đôi gò má.
Mọi người xì xầm bàn tán.
- Thấy chưa ? Con nhỏ ghê gớm thật.
- Tuyết Nhi đáng thương quá !
Những lời nói kia tưởng chỉ là lời nói bộc phát vì cảm thương cho Tuyết
Nhi nhưng đâu ai ngờ nó đã là ngọn lửa châm ngòi thuốc nổ trong lòng Tấn Phong.
- Cô…cô là loại con gái gì vậy ? Tôi thiết nghĩ Ngọc Linh bé nhỏ hiền
lành chẳng biết làm ai đau thì làm sao có khả năng làm cô đau cho được.
Có phải cô giở trò.
Tuyết Nhi khóc càng lúc càng to như ấm ức lắm và khép nép vào lòng Quốc Anh rất tội nghiệp.
Trong lòng Tấn Phong lửa giận cao ngút trời, anh hận là không thể giết
chết đứa con gái đang đứng trước mặt anh bây giờ. Anh tin rằng điều anh
nghĩ là đúng, nhất định những chuyện này chỉ có thể là Tuyết Nhi làm
thôi. Anh có thể mường tượng được đứa con gái xấu xa này đang thầm mỉm
cười trên nỗi sợ hãi của người khác. Tấn Phong không kìm được đứng trước mặt Tuyết Nhi.
- Quốc Anh cậu đi ra đi.
Quốc Anh nãy giờ thấy người con gái anh yêu thương khóc sướt mướt, lòng
anh quặn thắt từng cơn tưởng chừng trái tim anh có thể sẽ đau đến mức
anh có thể chết ngay. Anh cũng có ý định sẽ bảo vệ Tuyết Nhi nhưng rồi
thôi bởi vì Tuyết Nhi lần này làm sai, anh không thể chống trả Tấn Phong được, anh chỉ có thể bảo vệ Tuyết Nhi mà thôi.
- Không, cậu làm vậy quá đáng rồi.
Tấn Phong càng lúc càng không kìm chế được, anh đẩy Quốc Anh ra và nắm
cổ áo Tuyết Nhi, anh gằn giọng, đôi mắt anh lúc này có thể thiêu đốt bất kì thứ gì.
- Cô…cô thật ghê tởm. Mau xin lỗi bé con của tôi ngay.
Tuyết Nhi giàn giụa nước mắt gật đầu. Tấn Phong liền buông tay, Tuyết
Nhi nhẹ nhàng đến chỗ Ngọc Linh xin lỗi. Cô ôm Ngọc Linh trước sự ngạc
nhiên của mọi người.
- Mình xin lỗi, mình xin lỗi.
Ai nấy đều thấy thương cho Tuyết Nhi. Trong mắt mọi người đều nói với
nhau là Tuyết Nhi không nên xin lỗi Ngọc Linh, Ngọc Linh làm thì phải để cô xin lỗi Tuyết Nhi mới phải.
Nhìn mọi người đã dần dần căm ghét Ngọc Linh, Tuyết Nhi cười thầm trong lòng.
Ngọc Linh hiện tại thì quá sợ hãi bởi thái độ của Tuyết Nhi. Cô không biết Tuyết Nhi sẽ giở trò gì nữa.
Tuyết Nhi đứng vậy mà ôm Ngọc Linh, cô hoàn toàn có thể thấy cơ thể bé
nhỏ của Ngọc Linh đang run lên đến phát tội, cô còn thì thầm vào tai cô
những lời thật sự chẳng có gì là tốt lành.
- Thấy chưa, mọi người ghét cô rồi. Cô chưa xong đâu.
Tuyết Nhi không ôm Ngọc Linh nữa mà đến gần Quốc Anh, đỡ anh dậy rồi đứng trước mặt Tấn Phong.
- Vừa lòng anh chưa ?
Tuyết Nhi tất tưởi chạy đi, Quốc Anh chạy theo.
Ngọc Linh bây giờ đã nằm ngã trên nền đất vì câu nói của Tuyết Nhi. Ngọc Linh bây giờ đã thật sự hoảng loạn và nằm ngất xỉu.
Tấn Phong vội
bế cô trên tay và đưa cô vào phòng y tế. Anh vô cùng lo lắng chăm sóc
cho cô. Cô y tế trực phòng thấy mình ở đây không tiện nên cũng đi ra
khỏi phòng.
T