
lấy eo
lưng ngồi xuống, nhìn Hình khinh nga với vẻ đầy hàm ý, “Năm đó, khi Trần hoàng
hậu còn đang tại vị, ở thời kỳ đỉnh cao, ngay cả Hoàng thượng… cũng phải e ngại!
Trần hoàng hậu cùng Hoàng thượng có giao tình với nhau từ nhỏ, cho dù bị phế
nhưng nơi nàng ta xuất thân vẫn còn đó. Trưởng công chúa Quán Đào yêu con tha
thiết, khó biết sẽ làm ra những chuyện gì. Ta còn nhớ vào ngày đại biến giỗ tổ,
Trần hoàng hậu mặc điển phục[6'> xuất hiện ở bên cạnh Hoàng thượng, khí thế đó,
hừm”, nàng nói vẻ coi thường, “Vệ hoàng hậu khó có thể đạt được.”
[6'> Điển phục: Lễ phục.
“Ý của tỷ tỷ là…” Trong mắt Hình khinh nga thoáng hiện vẻ
kinh ngạc, “Chuyện đã đến nước này mà Trần hoàng hậu vẫn còn đủ sức đánh một trận
sao?”
“Có sức để đánh một trận ư?” Lý Chỉ gật đầu,, “Muội muội nói
không sai. Cung Vị Ương chính là một bãi chiến trường mà ai thắng ai thua thì
chỉ Hoàng thượng mới phân định được. Trần hoàng hậu lần này quyết đánh đến cùng,
nếu không có bài tẩy trong tay thì sao lại tin tưởng như thế? Cuộc chiến tranh
này”, nàng cho một quả mơ vào miệng, “Muội, ta, còn cả Vương mỹ nhân trong điện
Phu Hương chỉ cần khoanh tay đứng nhìn là được rồi.”
“Hì hì”, Hình khinh nga nhìn về bóng người mặc sắc phục
hoàng hậu và Vệ Thiếu Nhi ở ngọn giả sơn xa xa, “Xem ra Trần hoàng hậu chưa hồi
cung thì trận chiến này đã khai hỏa rồi.”
“Muội muội nói sai rồi”, Lý Chỉ cải chính, “Phải nói là, cuộc
chiến trong cung Vị Ương chưa từng kết thúc.”
Năm Nguyên Sóc thứ sáu có thể nói là một năm đầy biến động.
Tháng Tư, Đại tướng quân Vệ Thanh dẫn Giáo úy Trương Khiên thông thạo tình hình
Tây Vực vừa gia nhập và cả Hoắc Khứ Bệnh mới được phong làm Phiêu kỵ giáo úy,
xuất quân tiếp tục bước đường chinh phục Hung Nô. Trương Khiên biết rõ trên sa
mạc nơi nào có đồng cỏ và nguồn nước nên quân Hán không thiếu nước uống.
Trung quân của Vệ Thanh gặp quân Hung Nô, vừa chém đầu vừa bắt
làm nô lệ hơn vạn người. Phía bên cánh trái, Tô Kiến, Triệu Tín thống lĩnh hơn
ba ngàn kỵ binh tao ngộ với quân chủ lực của Thiền vu Hung Nô ở trên thảo
nguyên, kịch chiến nửa ngày, bị tổn thất hơn một nửa quân số. Trường Tín hầu Liễu
Duệ, Trung lang tướng Lý Quảng từ hai bên phải trái kéo về yểm trợ. Ba đoàn
quân hợp một, Tô Kiến lại có nỏ lớn nên Triệu Tín tinh thần phấn khởi đánh quân
Thiền vu đại bại, buộc Thiền vu phải bỏ chạy, chém đầu bắt làm nô lệ gần một vạn.
Phiêu kỵ giáo úy Hoắc Khứ Bệnh dẫn tám trăm khinh kỵ binh[7'> dưới quyền tập
kích vào doanh trại khiến Hung Nô tổn thất nặng nề, bắt sống nhiều quý tộc.
[7'> Kỵ binh thường được dùng trong nhiều công tác khác nhau:
do thám, vu hồi, dẫn dụ, bọc hậu, hộ tống. Trong đó, khinh kỵ binh được trang bị
giáp nhẹ khi chiến đấu, sở hữu năng lực tác chiến khá và cực kỳ cơ động.
Tin tức truyền về Trường An, Vũ Đế vui mừng ban thưởng cho tất
cả mọi người, thăng Trương Khiên làm Bác Vọng hầu, Hoắc Khứ Bệnh làm Quan Quân
hầu. Lý Quảng nhờ có quân công nên được phong làm Chấn Viễn hầu, cuối cùng cũng
thoát được cái số “Lý Quảng khó phong” trong lịch sử.
Tháng Tư năm đó.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi tiến vào thành Tức Mặc, thủ đô nước
Giao Đông.
Hàn Nhạn Thanh thở phào nhẹ nhõm, “Cuối cùng cũng đến được một
thành lớn.” Nàng cười, “Có thể được ăn một bữa ngon và nghỉ ngơi chút rồi.”
“Chẳng phải là do phương pháp chọn đường quái dị của muội
hay sao.” Quách Giải dội một gáo nước lạnh. Hắn chưa từng thấy quyết định chọn
đường nào như thế bao giờ, cứ đến ngã ba thì nàng lại tung một đồng Tam Thù, thấy
chỉ về hướng nào thì đi theo đường đó.
“Như thế mới có thể khiến người khác mông lung chứ?” Hàn Nhạn
Thanh không hề mếch lòng, “Ngay cả chính bản thân chúng ta cũng không biết mình
muốn đi đâu thì sẽ không một ai đoán được.”
Quách Giải nhìn nàng hồi lâu, không nhịn được quát, “Vậy thì
có tác dụng gì? Kẻ đằng sau trang điểm thì cứ trang điểm, người phía trước bị
chặn cướp thì cứ đánh giết. Muội thử tính xem dọc đường chúng ta bị chặn cướp
bao nhiêu lần?”
“Sao thế, có cần phải so đo như vậy không?” Nàng chớp chớp
mi, nói vẻ vô tội, “Không phải là chúng ta đã có huynh rồi sao? Đám giặc cướp hại
dân hại nước đó thì cứ đánh đuổi hết đi là được rồi.”
Trên đường từ Trường An tới đây, bọn họ gặp cướp tổng cộng
ba lần, lần sau khó khăn hơn lần trước. Lần đầu tiên nàng còn thảnh thơi ngồi
trên xe tay cầm tay dạy Trần Mạch cầm cung nỏ bắn kẻ địch, lần thứ hai đã không
dám liều như vậy còn lần thứ ba thì ngay cả bản thân cũng không thể không xung
trận.
“Mẫu thân!” Trần Mạch từ trong xe thò đầu ra, “Hôm nay chúng
ta ở đâu?”
“Tìm một khách sạn nào đó ở thôi.” Hàn Nhạn Thanh vén rèm xe
lên gọi, “Nghĩa mẫu, Tiểu Hổ Tử, ra ngoài đi!”
Thân Hổ đỡ Thân đại nương xuống xe, nhìn chằm chặp về phía
Hàn Nhạn Thanh, nàng nhạy cảm phát hiện thấy nên dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”
“Tỷ…”, Thân Hổ cảm giác mồm miệng khô khốc, “Tỷ thật sự
là…?”
Cậu không dám nói tiếp mấy chữ còn lại.
“Ngốc ạ”, Hàn Nhạn Thanh không nhịn được gõ đầu Thân Hổ,
“Cho dù tỷ là ai chăng nữa thì vẫn là tỷ tỷ của đệ”, nàng ngẩ