
c với nàng. Cõi đời này chỉ
có một Lưu lang, vậy sao đã có một Vệ Tử Phu lại còn sinh ra một Trần A Kiều?
Hoặc là đã có Trần A Kiều rồi thì cần gì phải sinh ra một Vệ Tử Phu? Vận mệnh rất
công bình. Nàng đã có gan đánh cuộc thì phải chịu thua nhưng lại không dứt bỏ
được vì còn bốn đứa con trai con gái lại trên đời. Nếu có thể, kiếp sau nàng nhất
định không quan hệ với nhà đế vương. Nàng đã thoáng suy nghĩ như vậy khi dải lụa
trắng siết qua cổ.
Hồn phách chết oan không được đầu thai nên nàng cứ dật dờ suốt
bao năm, chờ đợi suốt bao năm ở trong Uổng tử thành này, ngày ngày xem cảnh bọn
họ buồn, vui, tan, hợp rồi cuối cùng cũng đến một ngày chờ được Lưu lang của
nàng đến. Quỷ sai đi ngang qua, khẽ báo. “Hiếu Vũ hoàng đế đến rồi đấy.”
Nàng nhìn ra đằng xa, Lưu lang của nàng đã già lắm rồi,
khuôn mặt tiều tụy. Không biết y còn nhớ rằng trong cuộc đời mình từng có một
người con gái tên Vệ Tử Phu hay không. Bao năm rồi, nàng chưa từng rơi lệ, bây
giờ đột nhiên bật khóc. Từng giọt, từng giọt nước mắt chầm chậm lăn xuống, chưa
qua hết gò má đã kết thành băng lạnh.
Hiếu Vũ hoàng đế Lưu Triệt tại vị sáu mươi năm, chiến công
hiển hách. Đám quỷ sai trong chốn U minh cũng nghe danh. Lưu lang cau mày hỏi,
“Khi nào thì hoàng hậu của trẫm mới xuống đây?”
Quỷ sai nói: “Sinh tử có số, đã tới U minh rồi thì hãy tuân
thủ quy củ của chốn U minh. Nếu Hiếu Vũ hoàng đế cùng Hiếu Vũ Trần hoàng hậu
còn có duyên phận thì nhất định có thể gặp được nhau trong cõi âm này.” Y định
hỏi bao nhiêu năm nhưng rồi lại thôi. Hai năm sau thì Trần A Kiều cũng đến.
Khác với Lưu lang, hai người phụ nữ lại có thể nhìn thấy nhau.
“Ta và ngươi tranh đấu suốt bao nhiêu năm qua, ngươi có hận
ta không?” Nàng chẳng biết hỏi gì hơn.
“Nhiều năm như vậy”, Trần A Kiều chỉ cười, đáp ngoài dự tính
của nàng: “Ta đã quên mất từ lâu.”
Bao nhiêu năm đã qua… Đúng vậy, đã qua biết bao năm tháng. Trần
A Kiều đã quên, nàng cũng chẳng nhớ. Tiếp sau là Vệ Trường, Dương Thạch, Chư Ấp
rồi cả Cứ Nhi cũng xuống, tất cả những mối bận tâm của nàng ở trên trần thế đã
hoàn toàn chấm dứt.
Quỷ sai tới trước mặt nàng, nói, “Vệ Tử Phu, ngươi đã có thể
chuyển thế.” Nàng bình thản gật đầu: “Được rồi.” Chờ đợi đằng đẵng quả thật là
một chuyện mỏi mệt, phải nhớ mãi một đoạn ký ức muốn lãng quên lại càng mệt mỏi.
Chầm chậm, chầm chậm, nàng cứ thế uống hết chén canh Mạnh bà
vừa được bưng tới, vùi chôn hết thảy ân oán tình thù trong suốt cuộc đời.