
húa là Ngũ Bị có hành tung
không rõ, thủ hạ của biệt viện cũng bị điều đi hết. Ngày đó có một thị vệ của
biệt viện mất tích một cách bí ẩn, Lăng quận chúa đã bồi thường một khoản tiền
để người nhà của hắn không truy cứu nữa”, Niếp mông bẩm.
“Sau khi rời khỏi cung, Trần nương đã kết giao với nghĩa mẫu
họ Thân, sư phụ Tiêu Phương và cả nghĩa huynh Tang Hoằng Dương, Liễu Duệ, sinh
ra Hoàng tử Mạch và Công chúa Duyệt Trữ, rồi sau đó đi theo Tiêu Phương đến Đường
Cổ Lạp Sơn, năm ngoái mới trở lại Trường An và mở Tử Dạ y quán.”
Niếp Mông im lặng chờ Hoàng thượng cho biết cách xử trí cuối
cùng với Trần Hoàng hậu, mãi lâu sau hắn mới nghe thấy vị đế vương nói giọng yếu
ớt, “Phái người theo dõi A Kiều và… Mạch Nhi, nhưng không được để cho họ biết.”
Phủ Đường Ấp hầu.
“Thả ta ra!” Mai Ký Giang ngồi bệt dưới địa lao phủ Đường Ấp
hầu, thi thoảng lại gào lên mấy tiếng.
Cửa địa lao được mở ra, nàng ta lấy lại tinh thần, hỏi châm
chọc, “Bản thân ta vẫn chưa được biết rằng phủ Đường Ấp hầu đã có thể tùy tiện
bắt người cơ đấy?”
Người vừa đến lên tiếng, “Hầu phủ thì không thể nhưng trẫm lại
có thể.”
Mai Ký Giang kinh hãi quay đầu lại, thấy một người đàn ông mặc
áo đen đang bước xuống bậc thang, gương mặt mờ ảo trong địa lao tối tăm nhưng
có thể cảm nhận rõ ràng khí thế nghiêm trang sát phạt.
“Dì Mai!” Một thân hình nhỏ bé từ sau người đàn ông lao vụt
ra phía trước. Đó chính là Tảo Tảo đang nhướng mày quát: “Thả dì Mai ra.”
Tên lính mới coi ngục đang quỳ bái nhìn lên Lưu Triệt, thấy
y khẽ gật đầu mới tiến tới mở cửa lao.
Mai Ký Giang ôm chầm lấy Tảo Tảo, nghi ngờ nhìn người đàn
ông ngoài cửa lao lẫn đám nội thị đang tiến vào. Dương Đắc Ý tiến lên bẩm,
“Hoàng thượng, nơi này ngột ngạt ẩm thấp, hay là chúng ta lên trên?”
“Không việc gì.” Lưu Triệt đưa mắt nhìn chằm chằm cô gái
trong lao, “Trẫm hỏi ngươi, người lên đài hiến nghệ ngày đó ở trong lầu Thanh
Hoan rốt cuộc là Trần hoàng hậu hay là ngươi?”
“Trần hoàng hậu à?” Nàng ta kinh ngạc hỏi lại. Tảo Tảo ở
trong lòng nàng ta ngẩng đầu lên, cười hì an ủi, “Dì Mai, không phải sợ đâu.”
“Tất nhiên là tiểu nữ…” Mai Ký Giang trả lời giọng run run,
chợt nghe thấy một người phía sau Lưu Triệt hừ một tiếng, “Mai cô nương, cô
nương cần phải trả lời cho rõ ràng, nếu không phạm vào tội khi quân thì không một
ai bảo vệ cô nương được đâu.”
“Là Nhạn Nhi!” Nàng ta do dự một lúc rồi nói.
Người kia “ồ” lên một tiếng, lại hỏi, “Làm thế nào mà Trần
hoàng hậu rời đi được?”
“Sàn diễn của lầu Thanh Hoan đã được thiết kế đặc biệt.” Mai
Ký Giang như thể đã nói ra được câu then chốt nên sắc mặt cũng dần dần trở lại
bình thường, “Hôm đó Nhạn… khi Trần nương nương hát xong đi xuống đài, rèm cửa
kéo ra, tôi và nương nương mặc y phục giống nhau đổi người ở chỗ cánh cửa bí mật.
Hôm đó, nếu ông chú ý…”, nàng ta khẽ cười, quay sang bảo Trần Lãng đang đứng ở
bên cạnh, “sẽ nhìn thấy ánh nến trên sàn diễn thoáng chập chờn như bị gió thoảng
qua.”
“Lão nô sơ ý.” Trần Lãng tính khí vô cùng tốt nên không hề tức
giận, “Như thế này thì lão nô phải xin chịu tội với Trưởng công chúa rồi.”
“Mẫu thân của con ngày đó hát bài gì?” Tảo Tảo ló đầu ra từ
trong lòng Mai Ký Giang hỏi. Nó không cảm thấy hứng thú với bất kỳ cái gì nhưng
đối với việc này lại cực kỳ hăng hái.
“Là… Trần nương nương hát lần đầu tiên nên ta cũng không biết
tên”, Mai Ký Giang lưỡng lự nói.
“Ồ!” Lưu Triệt thốt lên, không thấy rõ vẻ mặt của y, “Mai cô
nương đã được gọi là ca cơ đệ nhất lầu Thanh Hoan thì hát lại khúc hát đó chắc
không khó phải không?”
Mai Ký Giang cảm giác bất đắc dĩ, vì trong tay không có đàn
tỳ bà nên đành phải hát chay. Mặc dù nàng ta bị giam trong địa lao tối tăm suốt
một ngày đêm nhưng không bị ngược đãi, vẫn mặc bộ y phục màu xanh thiên thanh
giống như của Hàn Nhạn Thanh ở lầu Thanh Hoan ngày đó, giọng hát cũng vẫn trầm
bổng, du dương:
“Phương Bắc có giai nhân,
Thế gian này chỉ một,
Ngoảnh đầu lại nghiêng thành,
Ngoái lần nữa nghiêng nước.
Chẳng cần biết nghiêng thành hay nghiêng nước,
Khó gặp lại giai nhân?”[2'>
[2'> Bài hát Giai nhân khúc.
Nàng ta hát xong một lúc lâu, Trần Lãng nhẩm một câu, “Không
hay bằng nương nương hát hôm đó.” Ông nhớ hôm đó, khi Hàn Nhạn Thanh hát ở trên
sàn diễn thì cả lầu Thanh Hoan đều im lặng, đều bị sự tao nhã tuyệt trần của
nương nương chinh phục, mà cũng vì vậy nên ông mới không phát hiện ra chuyện đổi
người.
Sóng gió vừa mới dấy lên đầu năm Nguyên Sóc thứ sáu thì đã
chìm nghỉm đi khi cuộc chiến Hán Hung bùng nổ trở lại.
Tháng Hai.
Đệ đệ của Hoàng hậu, Đại tướng quân Vệ Thanh dẫn mười hai vạn
kỵ binh xuất phát từ quận Định Tương, dưới trướng có bảy tướng gồm Công Tôn
Ngao, Công Tôn Hạ, Triệu Tín, Tô Kiến, Lý Quảng, Lý Tự, Liễu Duệ. Đại tướng
quân hạ lệnh cho Công Tôn Ngao, Công Tôn Hạ làm tiên phong; Triệu Tín, Tô Kiến
bên cánh trái; Lý Tự, Liễu Duệ bên cánh phải; Lý Quảng làm hậu quân, tiến đánh
Hung Nô.
Liễu Duệ đi trong hàng quân, suy ngẫm về câu chuyện biến đầu
năm. Hắn bàng quan không nhúng tay vào, cũng không bà