
ng lên nhìn nghĩa
mẫu, “và cũng là con gái ngoan của nghĩa mẫu.”
“Nhạn Nhi”, Thân đại nương cảm động thốt lên, “Nhưng mà”, bà
lưỡng lự nhìn nàng rồi lại nhìn Trần Mạch, “Chúng ta như thế này có phải là tốt
không?”
“Chẳng có gì không tốt”, Hàn Nhạn Thanh khúc khích, “Chúng
ta ở Trường An lâu quá rồi, nghĩa mẫu không muốn ra ngoài xem phong cảnh khắp
nơi sao?” Nàng trợn mắt nhìn Trần Mạch, “Cũng may là tiểu tử này thức thời biết
về nhà đón mọi người cùng đi.”
Trần Mạch ưỡn ngực, vênh mặt, rồi bỗng co rúm người lại, vuốt
ngực, “May quá, con chỉ sợ mẫu thân mắng.”
Hàn Nhạn Thanh không nhịn được, giơ tay xoa xoa gáy con
trai, xẵng giọng, “Đồ láu cá!”, rồi nói tiếp vẻ cảm khái, “Nếu không thế mẫu
thân sẽ rất lo lắng cho mọi người.”
“Nói đến chuyện lo lắng”, Thân đại nương xót xa, “Không biết
Tảo Tảo thế nào? Nó nhỏ như thế lại phải ở kinh thành một thân một mình.”
Hàn Nhạn Thanh đỏ hoe mắt, “Sẽ không sao đâu.” Nàng thốt lên
tựa như nói với chính mình, “Có mẫu thân… của con thì Tảo Tảo sẽ không việc gì.
Huống chi…”, nàng trấn an, “Sư phụ cũng sẽ chăm sóc cho nó. Có câu ‘Hổ dữ không
ăn thịt con’, mà con cũng chưa nhận được tin tức gì xấu, thế… là được rồi.”
“Mẫu thân”, Trần Mạch kéo vạt áo nàng, “Con nhớ muội muội
quá!”
“Mạch Nhi!” Hàn Nhạn Thanh ngồi sụp xuống, nhìn thẳng vào mắt
con, “Chúng ta sẽ trở về, cuối cùng sẽ có một ngày chúng ta trở về đón Tảo Tảo.”
Chỉ có đi trên đường phố Tức Mặc mới thật sự hiểu được nhịp
sống thành thị của nơi nay.
Gió cuốn cát vàng mù mịt thổi táp vào mặt, cho dù đã đeo một
tấm mạng che mặt nhưng Hàn Nhạn Thanh vẫn cảm thấy hanh khô. “Tức Mặc, Tức Mặc
không phải là tĩnh mịch sao?”, nàng phân tích ý nghĩa hàm chứa trong cái tên
này. Quốc chủ nước Giao Đông Lưu Ký, người quen biết cũ của nàng, là con thứ mười
hai của Cảnh Đế Lưu Hằng, em khác mẫu thân của Lưu Triệt, em họ của nàng. Thuở
nhỏ hai người thường xuyên gặp nhau ở cung Vị Ương, giao tình không thể bảo là
sâu nhưng cũng không thể coi là nông. Trong ấn tượng, A Kiều thời thiếu nữ kiêu
căng, ngạo mạn, ỷ được cậu ruột sủng ái, sau lại có thân phận thái tử phi nên
cho dù là hoàng tử cũng chưa chắc đã coi vào đâu. Nàng từng có va chạm, cũng
không thể nói là quá lớn với Lưu Ký nhưng hôm nay lưu lạc ở bên ngoại, dù không
sợ hãi nhưng vẫn phải giữ gìn cẩn thận một chút. Thành Tức Mặc cũng không phải
là tĩnh mịch, mặc dù không phồn hoa như đế đô Trường An nhưng lại mang một vẻ
chất phác riêng biệt của Sơn Đông, còn có ngã ba sông Triêu Thiên trù phú.
“Mẫu thân ơi”, Mạch Nhi gặm bánh nướng đặc sản Giao Đông,
tay cầm một viên kẹo hồ lô, kêu toáng lên, “thơm lắm, mẫu thân có muốn ăn thử
không?”
Hàn Nhạn Thanh mỉm cười, cúi xuống lau mấy hạt vừng dính bên
mép Mạch Nhi, âu yếm bảo, “Mạch Nhi thích ăn là được rồi, mẫu thân không ăn
đâu.”
Mạch Nhi nhìn về phía trước, thấy một đám người quây tròn,
thỉnh thoảng lại phát ra tiếng la hét cổ vũ vang trời có vẻ vô cùng náo nhiệt,
quay sang làm nũng, “Mẫu thân ơi, chúng ta qua đó xem đi.”
Hàn Nhạn Thanh chiều con, khẽ gật đầu.
Đi tới nơi thì thấy là một gánh diễn võ rong. Một ông lão
đang múa thương, ngọn thương lóe sáng như con rồng bạc vẫy vùng, ánh lên rực rỡ.
Những người vây quanh xem đồng thanh ồ lên trầm trồ khen ngợi. Ông lão khẽ mỉm
cười, đồng bạn[8'> đứng bên cạnh bèn lấy chiếc khay trúc ra, lên tiếng, “Kính
xin các vị cổ vũ.”
[8'> Đồng bạn: đồng nghiệp, người cùng làm ăn.
Cả bãi tức thời lặng ngắt, phần lớn mọi người len lén bỏ đi,
chỉ có lác đác vài người quẳng tiền vào khay. Hàn Nhạn Thanh đang định móc ra
chút ít tiền Tam Thù thì chợt nghe thấy một tiếng nói trong trẻo, “Hay cho lão
già kia, chỉ với chút công phu đó mà cũng đòi tới Tức Mặc diễn võ?” Một cô gái
áo xanh tách đám người đi ra, chẳng hiểu làm thế nào mà đã bay vút lên rồi nhẹ
nhàng đáp xuống giữa bãi đất.
Du côn tới thu phí bảo kê à? Hàn Nhạn Thanh đầu tiên nghĩ
như vậy, nhưng khi trông thấy rõ thiếu nữ này thì hiểu ngay. Thiếu nữ mặc võ phục,
người dong dỏng, mặt mũi thanh tú, mặc dù có vẻ hung dữ nhưng không có khí chất
du côn, thật sự không giống người xấu. Điều khiến Hàn Nhạn Thanh suy nghĩ chính
là mặt mũi tác phong của thiếu nữ này làm cho nàng có cảm giác quen thuộc tựa
như đã từng gặp ở đâu đó nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
Tới phá phách sao? Mọi người sửng sốt vài giây, rồi bốn phía
rộn lên tiếng trầm trồ khen ngợi gấp mấy lần ban nãy. Kể cả những người dân Tức
Mặc đã tản đi cũng lập tức ào trở lại.
“Vị cô nương này”, ông lão sửng sốt, nhưng khi thấy rõ mặt
cô gái áo xanh thì trên khuôn mặt ngăm đen lại nở nụ cười hiền từ, nheo mắt thầm
đánh giá cô gái, đồng thời giơ tay ra hiệu cho hai người đồng bạn đừng nóng vội,
ôn tồn hỏi, “Xin hỏi cô nương là…?”
“Bản cô nương ngồi không đổi họ, đi không đổi tên, thường gọi
là Di Khương.” Di Khương nhìn quanh một vòng rồi nhướng mày lên, bừng bừng khí
thế, “Rốt cuộc lão có đánh không?”
“Ra ngoài kia, chúng ta…” Ông lão chưa dứt lời thì một thanh
loan đao lá liễu đã chém thẳng vào mặt. Ông ta kinh hô