
lên một tiếng, nhanh
chóng lui lại một bước, hoa ngọn thương lên. “Choang!” một tiếng, tia lửa bắn
tóe ra tứ phía.
“Hay.” Bốn phía ồ lên cổ vũ, hiển nhiên thiếu nữ xuất hiện rất
hợp ý đám đông.
Ông lão cả giận nói, “Cái con nhóc này! Không hiểu quy định
sao?”
Di Khương phì một tiếng, khinh thường, “Quy định cái gì?” Cô
ta vừa dứt lời liền xuất chiêu Thôi song vọng nguyệt, lao mấy bước lên trước,
tay vung đao chém vù vù tấn công. Ông lão không dám phản kích mà chỉ phòng thủ,
trong thời gian ngắn không có dấu hiệu thất bại. Mọi người chăm chú theo dõi,
không để ý hai người kia một lần nữa giơ khay trúc ra, tiền Tam Thù được quăng
vào tới tấp.
“Mẫu thân à”, Trần Mạch giật giật gấu áo Hàn Nhạn Thanh, ngẩng
đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghi hoặc, “Tại sao ông và tỷ tỷ đánh nhau kỳ
quái như vậy?”
Hàn Nhạn Thanh nói khẽ, “Bởi vì bọn họ biết nhau.”
Nàng đã nhận ra ba nam một nữ đằng kia là cùng một nhóm, cố
ý để một người tới gây loạn, làm chút mánh lới để tăng cảm xúc của người xem.
Trên đài, hai người đao thương đánh đấu, phối hợp vô cùng ăn ý từng chiêu thức
ghìm, cản, quay, đỡ, điểm, xoắn, thả… cứ như đang luyện chiêu với nhau. Người
dưới đài chỉ thấy đánh đẹp chứ đâu biết một bước một chiêu của hai người trên
đài đều như nước chảy mây trôi, không hề có một chút nguy hiểm.
“Mạch Nhi”, Hàn Nhạn Thanh kéo tay con trai, lơ đãng nói,
“Ăn thì đã ăn rồi, náo nhiệt cũng xem rồi, Thân bà bà và Quách bá bá đang lo lắng,
chúng ta trở về thôi.”
Nàng dắt tay con trai rời đi, khi quay người đã cảm thấy rõ
ràng cô gái có tên Di Khương kia từ trên đài đang dõi mắt nhìn theo mình.
Tóc dựng lên vì giận,
Tựa lan can,
Gió mưa đã tạnh
Vọng phương trời,
Ngẩng mặt hét vang.
Hùng tâm mãnh liệt,
Ba mươi tuổi chẳng thiết công danh,
Tám ngàn dặm dầm sương dãi nắng.
Đợi chờ chỉ khiến đầu xanh bạc trắng,
Chẳng than van.
Nhục Tĩnh Khang,
Chưa rửa sạch.
Hận thù này,
Thuở nào tan.
Cưỡi chiến xa,
Đạp bằng dãy núi Hạ Lan.
Thịt giặc Hồ, khi đói quyết ăn
Máu Hung Nô, khát thời cười uống.
Để mai đây giành lại cả giang san,
Báo hoàng ân.
(Mãn giang hồng – Nhạc Phi)
Thề diệt Hung Nô chẳng tiếc thân
Bụi Hồ đắp mộ năm nghìn quân
Tiếc thay xương gửi bờ Vô Định
Mà chốn khuê phòng vẫn mộng xuân.
“Ta đã đoán rằng tối nay sẽ có người tới nhưng không đoán ra
nổi người đó lại là cô?”, Hàn Nhạn Thanh nhìn người vừa tới, kinh ngạc nói.
“Khiến cho Trần công tử không đoán được chính là vinh hạnh của
tôi.” Mi Vũ đứng trước thư án, điềm nhiên đáp. Mấy tháng không gặp, hôm nay
nàng ta mặc một chiếc áo choàng bằng vải đoạn màu xanh sẫm, khuôn mặt vẫn quyến
rũ nhưng lại thiếu đi tia lửa khói, trông tựa như một đại tiểu thư con nhà giàu
không nhiễm bụi trần.
“Không cần phải nói những câu này.” Hàn Nhạn Thanh vuốt ve
chiếc trâm phượng trong tay. Trâm phượng được chế tạo cực kỳ tinh xảo, đắt tiền,
trạm hình phượng hoàng ngũ sắc, mỏ ngậm một viên ngọc trai, dùng hai chóp cánh
đỡ lấy, đầu đuôi tiếp xúc với nhau thành một khối trọn vẹn, nhìn thoáng qua
trông tựa một đóa mẫu đơn diễm lệ. Cặp mắt phượng hoàng lại càng hiếm có, được
khảm bằng hai viên ngọc đều là ngọc trai đen đương thời khó cầu.
“Trâm phượng.” Nàng thở dài một hơi, quẳng chiếc trâm phượng
lên trên án thư.
Mi Vũ tán thưởng nhìn động tác thanh thoát của nàng, “Hôm
nay coi như tôi đã phục”, nàng ta cười thành tiếng, “Nếu không phải Quận chúa
đã nói cho biết thì Mi Vũ không thể nào tin rằng Trần công tử lại có thân phận
tôn quý như thế. Ngay cả vị ở điện Tiêu Phòng hôm nay cũng không thể nào coi
thường trâm phượng như vậy được.”
Từ trước đến nay, phượng hoàng chính là đại diện cho bậc mẫu
nghi thiên hạ. Vừa rồi Quách Giải đi vào nói có người cầm trâm phượng cầu kiến
nàng. Chiếc trâm phượng này chính là chiếc mà A Kiều mang trên người khi Nhạn
Thanh mới vừa tỉnh lại, sau được để lại trên người áo đen bị chết, cũng là chiếc
trâm mà Hoàng thái hậu cài trên búi tóc của nàng vào năm nàng thành thân với
Lưu Triệt. Sau đó nàng bị phế về Trường Môn thì phải giao nộp lại tất cả áo mão
ấn tín dành cho Hoàng hậu, nhưng chiếc trâm phượng này năm xưa Hoàng thái hậu
đã tuyên bố là cho cháu gái ngoại A Kiều nên không phải giao nộp. Sau khi dung
hợp ký ức của A Kiều, nàng tự nhiên biết được thân phận của kẻ áo đen năm đó.
Nàng thở dài, lúc trông thấy cô gái có tên là Di Khương,
nàng lập tức hiểu rằng câu chuyện này đã trở nên phiền phức, nhưng chưa bao ngờ
được nó lại vượt quá cả dự liệu,
“Vậy à!” Hàn Nhạn Thanh đứng dậy nhìn Mi Vũ, “A Vũ có bằng
lòng nói cho ta biết là ai đã sai cô mang chiếc trâm phượng đến đây hay không?”
“Trần công tử cứ đi theo Mi Vũ một chuyến thì chẳng phải sẽ
biết đáp án sao?”
Hàn Nhạn Thanh tự thấy mình không phải là người dễ dàng mạo
hiểm nhưng chỉ một câu nói của Mi Vũ lại khiến nàng ngoan ngoãn đi theo.
Lúc đó, Mi Vũ che miệng cười, khe khẽ ngâm nga.
“Chớ lo phía trước không tri kỷ
Thiên hạ mấy ai chửa biết chàng?”[1'>
[1'> Trích bài thơ Biệt Đổng Đại (Tiễn biệt Đổng Đại) của
Vương Xương Linh.
V