
n luận gì, cuối cùng đi tới
bước này tuy không cam lòng nhưng cũng là may mắn. Những người khác có thể dễ
dàng buông xuôi cho qua trận phong ba nhưng hắn thì không thể, Vệ Thanh cũng
không thể. Cho nên, trong cuộc chiến tranh này, hai người càng lúc càng xa. Dù
sao, Vệ Thanh cũng là đệ đệ của Vệ Tử Phu còn hắn lại là ca ca của Nhạn Nhi. Hắn
còn phải biết ơn vì Vệ Thanh không hề lấy việc công để trả thù riêng, bằng
không mà nói thì chiến trường là nơi dễ dàng nhất để khiến cho một người biến mất.
“Tướng quân!”, Tiết Thực hỏi nhỏ, “Trần thiếu gia thật sự là
Hoàng hậu nương nương trước kia sao?”
“Đúng vậy!”, Liễu Duệ hồi tỉnh lại, khẽ trả lời.
“Thật là không thể hiểu nổi!”, Tiết Thực thở dài, chậc lưỡi,
“Trần nương nương tốt như vậy mà tại sao Hoàng thượng lại phế bỏ nương nương nhỉ?”
Liễu Duệ bật cười, trên thế gian thật sự có bao nhiêu chuyện
được đen trắng rõ ràng như trong mắt thiếu niên này đâu. “Đi thôi!”, Liễu Duệ
rút roi ngựa, “Trên chiến trường nào có thể nói phải trái.”
Trong chiến dịch này, mấy ngàn quân Hán đã bị chết trận.
Lưu Triệt đang dạo bước trong hành lang cung Vị Ương thì nhận
được tin chiến báo, nghe vậy cũng chỉ “ừ” một tiếng. Trong cuộc chiến tranh Hán
Hung từ những năm cuối Nguyên Quang trở lại đây đã thắng nhiều bại ít nên lần
này Lưu Triệt nghe tin nhưng không hề tức giận, thậm chí tâm trạng y còn trở
nên sáng láng hơn, cảm giác nắng xuân trong vườn ngự uyển bỗng nhiên rực rỡ hơn
ngày thường rất nhiều.
“Ngươi tên Hoắc Khứ Bệnh? Tên nghe kỳ quái nhỉ.” Y nghe thấy
giọng nói của một cô bé mềm mại như oanh vàng líu lo trong ngày xuân.
Dưới ánh mặt trời, giọng nói lạnh lùng của Hoắc Khứ Bệnh
truyền đến, “Tên của Công chúa thì hay hơn gì chứ?”
Là công chúa nhỏ nhất của Hoàng triều Đại Hán nhưng có lẽ do
lưu lạc ở trong dân từ thuở nhỏ nên tính tình Công chúa Duyệt Trữ hòa nhã hiếm
thấy, không giống như Dương Thạch và Chư Ấp quen được nuông chiều. Đương nhiên,
hoàng trưởng nữ của đế quốc Đại Hán là Vệ Trường công chúa cũng có tính tình dịu
dàng nhưng không thể cởi mở hồn nhiên bằng Công chúa Duyệt Trữ. Mặc dù năm xưa
đã từng tranh chấp với Hoắc Khứ Bệnh tại thao trường của Kỳ Môn quân nhưng Công
chúa Duyệt Trữ không hề ghi hận. Một cô bé ở chốn cung Vị Ương đầy rẫy cạm bẫy
này mà không có mẫu thân ở bên cạnh nhưng vẫn có thể sống bình an, chưa hề sai
một ly, chưa từng bước nhầm một bước thì không khỏi khiến cho những người trong
cung phải tấm tắc cho là lạ.
“Tên của ta có hàm ý đấy.” Lưu Sơ cười tít mắt, “Mẫu thân
nói bà đặt tên này cho ta theo ý của một bài thơ, “Nhân sinh nhược chích như sơ
kiến”, nó khoan thai ngâm nga, “Thế nào? Có phải nghe rất êm tai hay không?”
“Ta bình sinh không thích thơ văn, nhưng nghe câu này đúng
là rất hay đấy!” Hoắc Khứ Bệnh trầm ngâm một lát, tuy tính cách cương cường
nhưng cũng không khỏi rung động trước ý thơ.
“Thật à?” Lưu Sơ kiêu ngạo cười vang, “Cả bài thơ là như thế
này:
Đời người nếu mãi như vừa gặp
Gió thu có khiến quạt hoa sầu?
Bỗng nhiên chối bỏ bè bạn cũ
Lại nói lòng người thay đổi mau
Từ biệt ra đi giữa đêm thâu
Lệ rơi chan chứa trách ai đâu
Cần gì bạc bẽo như chàng Sở
Sát má kề môi vẫn nguyện cầu.”
“Chẳng qua là một bài thơ ai oán trong chốn cung đình mà
thôi.” Giọng của Hoắc Khứ Bệnh lạnh lùng trở lại, “Không có gì thú vị!”
“Cỏ cây hoa lá cũng đều có tình.” Lưu Sơ cũng không tức giận,
“Mẫu thân nói người viết bài thơ này là một nhà thơ nổi tiếng, là một người có
tính cách chân thành, phần lớn những bài thơ của ông đều chí tình chí nghĩa. Có
bài thơ này chắc ngươi sẽ thích. “ Nó lại cất giọng ngâm:
“Núi chạy quanh,
Sông chảy quanh,
Đi đến Du Quan mỗi một mình.
Sao đêm ngàn cánh lung inh.
Gió một canh,
Tuyết một canh,
Rạo rực tình quê mộng chửa thành.
Vườn xưa lạnh vắng tanh.”[1'>
[1'> Bài Trường tương tư của Nạp Lan Tính Đức.
“Sao đêm ngàn cánh lung linh”, Hoắc Khứ Bệnh hình dung đến cảnh
tượng như vậy hào khí trong lòng không ngừng sôi sục, cười dài, “Uống rượu mạnh,
cưỡi ngựa hay, giày xéo Hung Nô, đao chém cuồng Hồ, đại trượng phu phải là như
thế.” Hắn ghếch chân lên hòn giả sơn bên cạnh, ưỡn ngực ra đón gió.
“Hừ. Rõ ràng là thơ về một người nơi đất khách mà ngươi cũng
có thể nghe ra như vậy?” Lưu Sơ giận đến tái mặt, cúi gằm xuống, “Ngươi chỉ biết
đến ‘Thịt giặc Hồ, khi đói quyết ăn. Máu Hung Nô, khát thời cười uống’[2'>, nào
có biết, ‘Nhất tướng công thành vạn cốt khô’[3'>, nào có biết, ‘Tiếc thay xương
gửi bờ Vô Định. Mà chốn khuê phòng vẫn mộng xuân’[4'>”
[2'> Trích bài thơ Mãn giang hồng của Nhạc Phi.
[3'> Trích bài Kỷ hợi tuế của Tào Tùng.
[4'> Trích bài Lũng Tây hành – kỳ 2 của Trần Đào.
Hoắc Khứ Bệnh ngẩn ra rồi cười xòa, “Tiểu nha đầu, nghĩ ngợi
quá rồi đấy.” Hắn nghiêm mặt, “Bọn Hung Nô thường xuyên xâm phạm biên cương của
ta, giết con dân ta, bắt phụ nữ và trẻ em ta làm nô lệ, vậy không nên cưỡi ngựa
giày xéo sao?”
“Ta đâu nói là không nên”, Lưu Sơ nhỏ giọng lẩm bẩm, “Chỉ là
muốn ngươi nhớ, đằng sau ngươi còn có vô số mạng người, không được tùy tiện
hoang p